“Đây là tiêu chuẩn cao cấp, giá cả bình thường thôi.”

“Vớ vẩn! Đây là lừa đảo, tôi kiện cô!”

Tôi nhún vai.

“Muốn sao tùy.”

Cảnh sát đến, nghe xong tình huống, chỉ khuyên hắn bỏ qua.

Hắn càng gào to.

“Một con đi làm thuê, đàn dăm ba bản nhạc mà ăn nửa tháng lương của tôi, đời nào dễ thế!”

“Tôi không cần biết, các anh bắt cô ta lại, ép trả tiền cho tôi!”

Cảnh sát thở dài.

“Người ta có giấy phép kinh doanh, niêm yết giá rõ ràng. Chính anh bảo mang hết ‘đặc sản’ ra, giờ phục vụ xong lại không chịu.”

Thấy không lay được, hắn đổi giọng.

“Đưa số sếp cô cho tôi, tôi phải kiện cô bị đuổi việc!”

Tôi chỉ vào mình.

“Tôi chính là sếp. Muốn kiện thì nói đi.”

“Không thể nào!”

Tôi vẫn điềm nhiên.

“Chẳng có gì là không thể. Tôi làm tốt, cấp trên thăng chức, chia cổ phần. Bây giờ, tôi là bà chủ nơi này.”

Tống Minh lắc đầu liên tục, rồi ngồi bệt xuống đất như kẻ phát điên, không chịu tin.

Cảnh sát thấy hắn bất thường, bảo tôi về trước, có gì sẽ liên lạc sau.

Tôi rời quán, chỉ thầm cầu nguyện: đây sẽ là lần cuối tôi gặp hắn.

Nhưng với hắn, dường như tôi ăn một miếng sầu riêng cũng là tội.

Sau đó, Tống Minh chia tay bạn gái, lại tìm người khác nhưng vướng chuyện sính lễ, mãi chẳng đâu vào đâu.

Khi nhận ra lương tôi còn cao hơn mình, tự ái nổi lên, hắn nghỉ việc, tính đi lại con đường của tôi.

Tiếc rằng hắn vụng ăn nói, tính khí nóng nảy, bị khách hàng than phiền liên tục, nhanh chóng bị sa thải.

Thử việc khác cũng không trụ nổi một tháng.

Va vấp tứ bề, hắn mượn rượu giải sầu, ngày ngày ăn bám trong nhà.

Quen sống sung sướng, hắn quên mất cả việc đóng tiền vay mua nhà, mua xe.

Đến khi ngân hàng siết nợ, hắn mới bừng tỉnh.

Nhưng đã muộn.

Bị đuổi khỏi nhà, hắn lang thang ngoài đường, dựa vào trợ cấp chính phủ để sống qua ngày.

Còn Tống Văn Bác, tôi nghe rằng thi cử gian lận bị bắt, bị trường đuổi học, sau đó bỏ học hẳn.

Giờ hình như đang rửa bát trong một tiệm đồ ăn nhanh.

Nó từng gọi cho tôi một lần, nhưng tôi đang họp nên không bắt máy.

Đến khi phát hiện thì đã qua cả tuần.

Tôi ngẫm nghĩ ba phút, rồi buông bỏ.

Nó đã trưởng thành, hơn nữa năm xưa chính nó ký vào giấy cắt đứt quan hệ.

Con đường hôm nay, là nó tự chọn, chẳng can hệ gì đến tôi.

Tôi nâng ly nước chanh trong tay, cụng xa với anh chàng cơ bắp vừa bơi từ biển lên.

Tương lai của tôi, rực rỡ thênh thang!

(Hoàn)