Bạn không hiểu.

“Người ta dí thẳng vào mặt thế mà cậu vẫn điềm nhiên được à?!”

Tôi đành giải thích, chỉ là tôi không muốn tiêu hao năng lượng vào những người đã chẳng còn liên quan.

Nhưng tôi đã xem nhẹ độ “làm màu” của hai cha con ấy.

Ngày hôm sau, thấy gương mặt quen thuộc bước vào quán, tôi chỉ thấy nhức đầu.

Tôi bảo Tiểu Châu mới vào phục vụ họ, chẳng mấy chốc cô nàng tiu nghỉu quay lại.

“Chị quản lý, vị khách đó đích danh gọi chị…”

Cô nói dở câu, tôi đã hiểu.

Tôi vỗ vai cô, nhờ cô chăm bàn khác, còn mình đi về phía bàn nhà họ Tống.

“Anh chị cần dùng gì ạ?”

Vừa thấy tôi, mắt Tống Minh lóe lên vẻ đắc ý.

Hắn gập thực đơn, hất cằm với cô gái đi cùng.

“Đấy, người tôi nói đấy. Bà vợ cũ lòng tham bằng trời. Thích ăn gì gọi cô ta mang ra. Giờ cô ta chỉ là đứa phục vụ.”

Cô bạn gái không ngờ lại như thế, gượng cười với tôi, rồi quay sang nói nhỏ với hắn.

“Thôi đi, mình đổi quán khác, cần gì thế này…”

“Đổi cái gì!”

Tống Minh bỗng nói to, ánh mắt ác ý quét qua tôi, như sợ người ta không biết quan hệ giữa hắn và tôi.

“Vợ cũ của tôi đấy, lòng tham chất ngất, chỉ vì tôi với con trai nói cô ta vài câu mà giận đùng đùng đòi ly hôn. Giờ thì sao, chẳng phải cũng đi làm thuê, bưng bưng bê bê đó à!”

Hắn còn chưa hả giận, quăng thực đơn xuống bàn.

“Hôm nay tôi đến đây là để dạy bà vợ cũ yêu dấu một bài học: chớ khinh người lúc khó! Đem hết món ‘đặc sản’ của quán ra đây. Cho cô cơ hội thể hiện, hầu hạ cho tử tế vào!”

Tôi cúi đầu, giả như không nghe thấy những lời hắn vừa nhổ ra, nhận thực đơn rồi quay đi.

Sau lưng bỗng rộ lên một tràng cười.

Không cần đoán cũng biết ai.

Tôi đưa thực đơn cho người khác, và như dự liệu, đón lấy ánh mắt ái ngại của vài đồng nghiệp.

Tôi thở dài.

“Rảnh mà ngồi thương hại tôi thì làm việc đi. Không nghe ‘ông chồng cũ’ của tôi à, đem hết món trứ danh ra bàn họ.”

Mấy người đồng nghiệp lập tức hiểu ý, liếc nhau một cái, vừa cười vừa tản ra.

Tiểu Châu sợ tôi buồn, ghé sát muốn an ủi.

Tôi lắc đầu.

“Yên tâm, tôi không sao. Giờ nhìn hai thằng dở ấy tôi chỉ thấy… mồi ngon.”

“Nếu rảnh, cậu cũng ra mà ‘chăm sóc’ nhé. Cừu béo không phải ngày nào cũng gặp. Hiếm lắm mới vớ được một con ‘đầu to’, coi như vì tôi, cắt thêm mấy nhát!”

10.

Tối hôm ấy, quán đông nghịt khách.

Chỉ vì có hai kẻ ngốc nhà họ Tống, gọi hết sạch dàn nhạc cụ của quán — từ violin, piano, organ, thậm chí đến cả nhị hồ cũng không tha.

Người ta nghe tin liền kéo nhau vào xem náo nhiệt, chen chúc như đi xem khỉ múa.

Trước khi người bu lại quá đông, tôi lén kéo cô bạn gái mới của Tống Minh ra, ra hiệu nếu muốn đi thì đi ngay.

Khi cô ta ngạc nhiên hỏi sao lại giúp, tôi chỉ cười bất lực.

“Chỉ nghĩ, nếu năm xưa có ai chịu kéo tôi một tay, chắc tôi đã không phải chịu đựng trong địa ngục ấy nhiều năm như vậy.”

Khi tôi hít gió mát ngoài cửa quay vào, “buổi hòa nhạc” cũng vừa kết thúc.

Từ ba giờ chiều đến tận mười giờ tối, hai cha con họ đói đến ruột dính lưng, suýt tụt đường huyết.

Đến khi Tống Minh lấy lại sức, hắn nổi điên chỉ tay vào tôi mà chửi rủa.

Tôi nhún vai bất lực.

“Chính anh bảo gọi hết món đặc sản của quán. Chúng tôi đã ‘trình diễn’ xong rồi đấy thôi.”

Hắn bàng hoàng.

“Ý cô là… mấy cái đàn kéo nhị hồ vừa nãy là món ăn tôi gọi à? Cô lừa tôi chắc?!”

Tôi rút thực đơn ra, nhẹ giọng giải thích.

“Quán chúng tôi chuyên phục vụ bằng âm nhạc. Tất cả nhân viên đều là sinh viên ưu tú của Nhạc viện. Không tin, anh cứ hỏi khách khác.”

Hắn tái xanh tái đỏ, cuối cùng cũng nhận ra: quần áo của những vị khách khác trong quán, đâu cùng đẳng cấp với hắn. Người ta đến đây, thực sự là để tận hưởng bầu không khí.

Trước khi hắn bỏ đi, tôi cười tươi chìa tay.

“Anh ơi, dịch vụ kết thúc rồi. Thanh toán chứ ạ?”

Áp lực từ ánh mắt xung quanh khiến hắn nghiến răng, đành rút thẻ lương đưa tôi.

【Đinh — 5.000 tệ đã chuyển khoản thành công!】

“Cái gì? Năm ngàn?!”

Tống Minh hét ầm, lao tới giật máy quẹt thẻ trong tay tôi.

Tôi khéo léo né tránh, đồng nghiệp lập tức ngừng tay, âm thầm áp sát đề phòng.

Tôi giải thích.