Quay lại chương 1 :

9

Trên xe ngựa, ta hất tay Thẩm Hoài Giản ra, mặt và tai nóng bừng một cách khó hiểu.

Hắn ghé sát lại, trán dán lên trán ta, khẽ nhíu mày:

“Nàng phát sốt rồi?”

Khoảng cách quá gần.

Nhìn gương mặt bất ngờ phóng đại ngay trước mắt, ta thậm chí quên cả thở trong thoáng chốc.

Thẩm Hoài Giản… hình như cũng khá đẹp trai thật.

Mi hàng dài hơn Tạ Trường An, sống mũi cao hơn Tạ Trường An, đôi mắt cũng sâu và đen hơn…

Ngay cả môi cũng đỏ hơn…

“Đẹp không?”

Hắn đột nhiên hỏi.

Ta vô thức nuốt nước bọt, bật thốt:

“Đẹp…”

“Vậy ta cưới nàng nhé?”

Chờ đến khi đầu óc ta kịp xử lý vừa nói cái gì, tay đã phản xạ đẩy hắn bay thẳng vào vách xe ngựa:

“Cưới… cưới cái gì cơ?”

Thẩm Hoài Giản ôm đầu rên rỉ, nhăn nhó:

“Cưới nàng! Hoặc… nàng cưới ta cũng được.”

Khoan đã… không phải hắn thích Tứ công chúa sao?

Hay là… thật sự không được nữa rồi, nên mới định kéo ta làm người thay thế?

Ánh mắt ta khẽ đảo xuống… nhìn về phía bên dưới của hắn, bỗng im lặng đầy hàm ý.

Chẳng lẽ…

hôm trước ta dùng quá sức, khiến hắn… “hỏng” rồi?

Hỏng thì hỏng, nhưng ta cũng không chịu trách nhiệm đâu!

“Lục Lăng!”

Thẩm Hoài Giản nghiến răng, mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức tối:

“Ta đã tự mình dâng tới cửa rồi, nàng cưới ta một cái có chết đâu hả?”

Ta nghiêng đầu, nhướng mày:

“Ngươi chẳng phải thích Tứ công chúa sao?”

“Ta lúc nào nói ta thích nàng ấy?”

Hắn phản bác ngay, rồi lập tức khó chịu lườm ta:

“Vậy sao nàng không nói nàng còn thích Tạ Trường An?”

Hắn lục trong tay áo một hồi, móc ra một đôi vòng ngọc, nhét vào tay ta:

“Hôm đó… dù nàng không đến, ta cũng định bảo cha ta vào cung kháng chỉ. Nhưng mà… nàng đã đến rồi.”

“Ta rất vui.”

Ta giật mình:

“Hôm đó?”

“Không lẽ ngươi nói… hôm Đoạn công công tới truyền chỉ ban hôn?”

Thẩm Hoài Giản gật đầu, nghiêm túc nhìn ta.

“Ta đối tốt với Nguyên Chiêu là vì nàng ấy từng cứu ta. Nhưng điều đó không có nghĩa là ta không có nguyên tắc.”

“Ta không thể vì một phần ‘ơn cứu mạng’ mà chôn vùi cả đời mình.”

“Ta không yêu nàng ấy.”

Trong lòng ta như có một con nai nhỏ đang nhảy nhót loạn xạ, nhảy đến mức tâm loạn ý hoảng, cổ họng cũng ngứa ngáy khô khốc.

“Vậy… ngươi thích ai?”

Gương mặt Thẩm Hoài Giản đỏ hồng như đóa đào trong tháng Ba, ánh mắt sáng đến dọa người:

“Thích nàng! Lục Lăng!”

“Ta không phải không được… Ta chỉ là… Ta chỉ có phản ứng với mỗi nàng thôi!”

Ồ! Hóa ra không phải ta “dùng hỏng” hắn mà là hắn nhận chủ rồi.

Ngay lập tức, bình luận thoại bản lại ập đến như sóng cuộn:

【Cười chết mất! Lời tỏ tình thâm tình nhất: “Ta chỉ có phản ứng với mỗi nàng!” Lục Lăng đây là đang… huấn luyện chó đấy à?】

【Không hiểu sao thấy couple Lục Lăng – Thẩm Hoài Giản bắt đầu đáng yêu rồi đó! Tự dưng nam chính Tạ Trường An cảm giác lép vế hẳn luôn…】

【Hắn biết Tứ công chúa có thai mà không muốn chịu trách nhiệm, còn định gán đứa bé lên đầu Lục Lăng, bị từ chối rồi giờ lại đi sủng hạnh cung nữ để chuyển hướng cái thai — đúng là bẩn thật!】

【Miệng thì nói yêu Tứ công chúa tha thiết, mà chân lại không ngừng đạp lên tình yêu — lời hay nhưng lòng dơ!】

【Tứ công chúa đúng kiểu não tình điển hình. Không muốn có thai thì uống canh tránh thai giống Lục Lăng chứ! Vì một “quả dưa leo dùng chung”, mà đẩy bản thân vào hố lửa, đáng thương thật mà cũng đáng trách.】

Xuống khỏi xe ngựa, ta vẫn còn lửng lơ như đang mộng du, đầu óc như chìm trong một tầng sương mù nhẹ.

Nhưng chiếc vòng ngọc trên cổ tay lại lạnh mát áp vào da thịt, nhắc ta nhớ rằng mọi chuyện vừa rồi… đều là thật.

Ta, Lục Lăng, được người khác thổ lộ thật lòng.

Không phải vì thân phận, không vì binh quyền, càng không phải để “gán thai hộ”.

Chỉ đơn thuần… là thích ta.

Tim ta lại đập “thình” một cái.

Chết tiệt… con nai trong ngực lại nhảy lên nữa rồi.

Chiếc vòng ngọc trên tay là vật của đích thân chủ mẫu nhà họ Thẩm.

Thẩm Hoài Giản đã nhân lúc đầu óc ta còn mơ màng, lén đeo nó lên tay ta.

Để chứng minh những gì hắn nói là thật, hắn còn nắm lấy tay ta…

Sau khi tỉnh táo lại, ta mới phát hiện kích thước cũng chẳng nhỏ tí nào.

Lúc phụ thân hớn hở ôm một xấp tranh chân dung đến tìm ta, ta còn đang ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay.

Ông mở lời ngay:

“Lăng nhi, con thích văn nhân hay võ tướng?”

Ta đáp ngay không cần nghĩ:

“Thích… đứa nào ngu ngu một chút.”

“Ngu ngu?”

Phụ thân ta cau mày nhìn qua đám tranh:

“Đám này không có ai là ngốc cả mà?”

Bên ngoài kinh thành không có, nhưng trong kinh thì có một tên.

Từ sau khi ta từ chối lời cầu thân của Tạ Trường An, hắn lập tức đổi hướng chiến lược, không tiếp cận ta nữa bắt đầu đi đường vòng, chuyên tìm cách “tình cờ gặp gỡ” phụ thân ta.

Dọa cho ông sợ đến mức phải trú trong nhà, trốn biệt, đến trà lâu nghe kể chuyện cũng chẳng dám bén mảng.

Phủ Nhị hoàng tử dạo này cũng chẳng yên ổn gì cho cam. Nghe nói gần đây vô cùng náo nhiệt.

Miêu Nhan, vì trước mặt các vị quý nhân trong cung mà xô Chu Mị Nhi xuống nước, suýt nữa làm sẩy thai.

Thái hậu nổi giận, lập tức ép nàng ta quỳ trước Phật đường sám hối.

Nhị hoàng tử vì bênh vực nàng mà cũng bị liên lụy bị mắng một trận tơi bời, ngay cả chức vụ cũng bị thu hồi.

Năm ngày sau, Miêu Nhan quả thật bị sẩy thai, tổn thương thân thể, từ nay về sau không còn khả năng sinh con.

Chu Mị Nhi thì lại khác, được Thái hậu giữ lại cung dưỡng thai suốt nửa tháng, tới khi ổn định mới được rời cung.

Vừa ra ngoài, nàng ta liền hùng hổ chạy thẳng đến tìm ta.

“Ta sắp nghẹn chết rồi đây! Cái chỗ gọi là hoàng cung ấy, không phải nơi người ở đâu!”

“Tứ công chúa đột nhiên mắc bệnh, nói là không được gặp gió, bị nhốt trong phòng nhiều ngày rồi. Ngay cả Hoàng hậu muốn tới thăm cũng bị từ chối, bảo là sợ lây nhiễm.”

Ta ngẩn người, nhưng nhanh chóng phản ứng kịp.

Tứ công chúa không bệnh là bụng đã lớn, sắp không che được nữa.

Bình luận thoại bản từng nói rõ ràng để tránh rò rỉ tin tức, nàng ta bị ép phải nhốt kín trong phòng.

Còn cung nữ được Tạ Trường An sủng hạnh kia thì sao?

Hoàng hậu đã phát hiện ra.

Vì sợ ảnh hưởng đến việc cưới chính phi, nên đã bí mật xử lý trong âm thầm.

Giờ thì hai kẻ kia đều rối như tơ vò, cuống cuồng đi tìm “kế hoạch B”.

“Đúng rồi! Ta nghe nói…”

Chu Mị Nhi chớp chớp mắt, hạ giọng đầy vẻ buôn chuyện:

“Nghe bảo Thẩm Hoài Giản đã có người trong lòng rồi, còn đang năn nỉ cha hắn đi cầu hôn hộ. Cả nhà đang bận rộn chuẩn bị sính lễ đấy.”

Cầu hôn?

Cái gì… nhanh vậy?

Chùm nho trong miệng ta rơi “bịch” xuống bàn, ta luống cuống uống nước để giấu sự bối rối.

Chu Mị Nhi bĩu môi chậc lưỡi:

“Không biết là cô gái xui xẻo nhà nào phải lấy cái tên… ‘thái giám sống’ đó.”

Ta: …

“Ngươi câm miệng cho ta!”

Ta nghiến răng, trán gân xanh giật giật, rồi dời đề tài, hỏi về cái thai của nàng.

Chu Mị Nhi nhẹ nhàng vuốt bụng, cười nhạt:

“Miêu Nhan hẹn ta ra hồ sen, định chọc giận ta để ta nổi nóng mà đẩy nàng xuống nước.”

“Từ lúc có thai ta đã rất kiêng kị chỗ gần nước, nhưng nàng ta dã tâm đầy bụng, ta đâu thể không đề phòng.”

“Thấy ta không mắc mưu, nàng ta liền ra tay trước, định đẩy ta xuống cùng. May mà có Tình Vũ – cung nữ thân cận của Thái hậu – đi theo ta, mới kịp kéo ta lại.”

“Nhưng xui cho nàng ta, bụng đập trúng đá dưới hồ, lúc vớt lên thì lập tức bị nhốt vào Phật đường. Năm ngày ròng rã, đến lúc sẩy thai rồi cũng không ai hay biết.”

Ta hỏi nàng:

“Vậy Nhị hoàng tử thì sao? Phản ứng thế nào?”

Chu Mị Nhi cười nhạt, môi khẽ nhếch đầy giễu cợt:

“Lục Lăng, ta cần ở hắn chỉ là quyền và tiền. Đó mới là thứ có thể giúp con ta có chỗ đứng. Còn cái gọi là tình cảm? Có hay không thì liên quan gì đến ta?”

Hành vi sủng thiếp diệt thê của Nhị hoàng tử đã khiến hắn mất sạch sự yêu mến từ Thái hậu và Hoàng thượng.

Trong khi đó, đứa bé trong bụng Chu Mị Nhi lại chính là kỳ vọng mà Thái hậu đặt lên.

Thế nên, cả phủ Nhị hoàng tử bây giờ… đều phải dựa vào hơi thở của nàng mà sống.

Lúc Chu Mị Nhi rời cung, người đến đón không ai khác ngoài Nhị hoàng tử đích thân dẫn người tới.