Ta: ………
Thôi được rồi.
Nể tình hắn từng dám chống lại Thiên đạo, vì ta mà cãi lý tranh công, giúp ta phi thăng
Gọi thì gọi.
Gần sáng, Lục Vu đem miếng ngọc bội từ Bắc Cương về, ném đi không tiếc.
Rồi nhét một khối khác vào tay ta.
Trong ánh sáng lờ mờ của bình minh, ta khó khăn lắm mới nhìn rõ trên ngọc bội, khắc một chữ “ta” .
Hắn cúi xuống, hôn khẽ lên mí mắt ta, dịu dàng nói:
“Ngọc bội tặng mỹ nhân, lòng ta đã rõ ràng.”
Những ngày tháng u ám ấy, ta thật sự không muốn trải qua lần nữa.
Nhưng hắn…
Dám lấy thân phạm cục diện, lấy thân phàm đi con đường lựa chọn thứ hai con đường mà chẳng ai dám bước.
Vậy nên… nếu là hắn… ta nguyện thử lại, thêm một lần nữa.
17
Bức màn mới, từ đây bắt đầu.
Phiên ngoại: Linh Quang
Hộ Quốc Tự.
Sau khi Phong Nhân rời đi, ta mới từ trong bóng tối bước ra.
Thái phó hỏi ta vì sao khi nãy lại truyền âm cho ông ấy, bảo đừng nói một số sự thật với Phong Nhân.
Ví dụ như: ta thật sự đối tốt với y, không phải vì quyền lực trong tay y.
Ví dụ như: ta chạy vạy ngày đêm giành lấy quyền hành, chỉ là để ngăn y lún sâu hơn nữa vào vũng lầy.
Ví dụ như: ngày y chết, ta bị trọng thương, dù dốc hết toàn lực cũng không kịp quay về.
Ta chỉ cười, giọng mang theo ý giễu cợt bản thân:
“Y thông minh như thế… sao lại không đoán được chứ?”
Nhưng mà… dù ban đầu là vì cái gì đi nữa, ta quả thật đã không tin y.
Cũng quả thật đã cướp đi tất cả từ tay y.
Cũng quả thật, trong suốt con đường trở thành Nhân hoàng… ta chưa từng thật sự lựa chọn y một cách kiên định.
Ta và Phong Nhân, là hiểu lầm, là lỡ bước.
Là hai thanh kiếm từng song hành dưới trăng, giờ mãi mãi không thể hợp lại.
Là đôi vai từng sánh bước giữa chiều tà, giờ vĩnh viễn chẳng thể sóng vai.
Sau khi phi thăng, y từng nói với ta rất nhiều lần rằng mọi ân oán xưa đã sớm buông bỏ, cũng khuyên ta nên học cách buông.
Chỉ là… người không buông được, luôn là ta.
Ta đã từng nghĩ, nếu có thể quay về khi chưa có chuyện gì xảy ra,có lẽ vẫn còn có thể quay về Trung Hòa điện năm ấy, nơi y đứng bên cạnh ta, dạy ta từng nét vẽ đầu tiên.
Nhưng… thôi vậy.
Giống như Lục Vu từng nói:
“Kỳ thực, ngươi đã chọn rồi… từ rất sớm rồi, chẳng phải sao?”
18
Hồi ức không thể quay lại.
Người, cũng chẳng thể giữ nữa rồi.
Phiên ngoại – Lục Vu
Sau khi trở về Tiên giới, người đầu tiên ta gặp là Linh Quang
Hắn hỏi ta:
“Nếu ngày hôm ấy, người khống chế Phong Nhân không phải là Viên Quảng, mà là một kẻ đã bị dồn vào đường cùng, không còn nhược điểm nào để uy hiếp, thì ngươi sẽ làm gì?”
Ta nói:
“Nếu hắn thật sự muốn giết y, vừa gặp đã động thủ.Không ra tay ngay lúc đó, chẳng qua là còn có điều mong cầu.”
Dù là thầy của Phong Nhân,
hay là Viên Quảng,
bản chất đều giống nhau.
Điểm yếu của họ, là Linh Quang khi xưa, hoặc là ta vào thời điểm đó.
Một khi mục tiêu chết, cục diện tan vỡ.
Linh Quang cười, nhưng nụ cười ấy đắng chát hơn cả dược đắng:
“Nhưng trách nhiệm trên vai chúng ta khi ấy… nào cho phép bản thân chết không chút bận tâm
Ta nhìn hắn, đáp:
“Cho nên y mới lựa chọn cái chết.
Linh Quang tiên quân không phải đã từng đích thân trải qua một lần rồi sao?
Còn hỏi ta làm gì?”
Giết người chưa đủ, phải giết luôn lòng.
Ta rất giỏi chuyện đó.
Nếu có một ngày như vậy thật… cũng chẳng đến lượt ta phải đưa ra lựa chọn.
Bởi vì Phong Nhân ấy sẽ không bao giờ để người khác rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan… vì mình.
Vì y… luôn chọn gánh lấy tất cả.
Dù là sinh tử, hay đoạn tuyệt.
Phong Nhân
Nói dễ nghe thì là tự do phóng khoáng, nói khó nghe thì là: chết cũng phải tỏ ra tiêu dao.
Dù trong lòng có bao nhiêu đau khổ, trên mặt vẫn luôn là nụ cười cợt nhả.
Luôn biết lấy lời đùa mà giấu đi vết thương.
Chính mình có chịu bao nhiêu ấm ức cũng được, nhưng với người khác luôn là hết lòng đối đãi.
Khi còn là phàm nhân, y đã như thế.
Tới Tiên giới… càng không đổi.
Công đức tích lũy suốt nhiều năm, không giữ lại một chút cho mình, tất cả đều đem hiến cho những người từng vì thiên mệnh mà chết trong cơn sóng gió năm ấy.
Không phải lỗi của y.
Nhưng lại trở thành bóng ma đè nặng trong lòng y mãi về sau.
Y là người do ta dẫn độ phi thăng.
Bởi vậy… so với người khác, ta chú ý đến y, chỉ nhiều hơn một phần.
Nhưng chỉ cần một phần đó thôi, đã đủ khiến ta trầm luân.
19 – Phiên ngoại Tiên giới
Cuối cùng cũng đến lúc tính điểm sau khi phá đảo game.
Sáng sớm, ta tràn đầy sức sống bước vào Linh Tiêu Điện, tinh thần phơi phới như mặt trời giữa trưa.
Đến cả chó trên đường cũng được ta chào một tiếng: “Tiên hữu, chào buổi sáng!”
Văn Xương ngồi trên bảo tọa của tiên đế đời trước, mặt đầy trang nghiêm, vẻ như… chuẩn bị mở buổi họp long trọng.
Ta: Không sao cả.
Dù hắn có nói gì… trẫm đây đã chuẩn bị sẵn tinh thần “một đường tăng cấp, thưởng lớn đầy túi!”
Mười hai vị tiên tôn dưới trướng Văn Xương đứng thành hai hàng nghiêm chỉnh, khí trường dựng thẳng lên trời như đang chuẩn bị diễn pháp hội long trọng.
Lăng Thư đứng đầu hàng bên trái, thấy ta liền nháy mắt tinh nghịch một cái.
Hehe.
Chín nghìn tỷ công đức — chắc rồi!
…Nhưng mà chưa kịp cười đã tắt nắng.
“Gần đây ngân khố thiên đình có phần eo hẹp, nên lần hạ phàm này của ngươi, chỉ có thể tạm thời lĩnh một vạn công đức coi như chi phí đi lại thôi nhé.”
“Còn phần thưởng còn lại… đợi sau này ngân sách công đức không quá căng thẳng thì bù sau.”
Tài Thần nói, gương mặt đầy vẻ áy náy
Ta: …………… Ha?
Văn Xương cũng gật đầu ra vẻ nghiêm túc:
“Khụ khụ… Đúng vậy. Phong Nhân à, để ta viết cho ngươi một tờ giấy xác nhận.
Không quá ba nghìn năm, nhất định sẽ trả đủ phần còn lại!”
Ba nghìn năm?!
Đủ để luân hồi hết cả thần – tiên – nhân – yêu – súc sinh mỗi loại một trăm lần rồi!
Huống hồ…
với cái cách làm ăn của Tài Thần và Thiên Đế bây giờ,
chắc chắn sẽ kéo dài… kéo… dài… rồi ‘quên’ luôn cho xem!
Định lừa ta à?!
Có lẽ do ta mặt đen như đáy nồi, im lặng không tiếp lời, Văn Xương rốt cuộc cũng lộ bản chất thật.
“Ái chà Phong Nhân, ánh mắt chúng ta phải nhìn xa trông rộng!
Chuyện công đức hay không, có là gì đâu?
Ngươi còn trẻ, làm nhiều hơn chút là tích lũy kinh nghiệm sống mà!”
Ta:
Tích lũy cái đầu ngươi ấy.
Ngươi mà còn chém gió nữa, ta tích cho ngươi cái… nạn đấy.
“Tiên giới có được tương lai tươi sáng… là nhờ những người như ngươi không màng báo đáp, cống hiến vô tư như Phong Nhân vậy đó!”
“Ta nay đã già, những gì ngươi đang làm bây giờ… thật ra cũng là để cho chính tương lai của ngươi đấy mà!”
“Tầm nhìn phải rộng lớn hơn chút, Phong Nhân à ta nhìn thấy ở ngươi… một vị Thiên Đế tương lai đó!”
Được rồi được rồi.
Một chữ tiền không nói.
Câu nào cũng là cống hiến.
Việc nào cũng phải nói đến cảnh giới.
Mỗi lời đều xoáy vào tầm vóc chiến lược.
Tức quá, ta tức đến tức.
Thôi thì một vạn công đức cũng được,
có còn hơn không.
Ta đang định vươn tay nhận lấy Thì… người đứng đầu hàng bên phải của Văn Xương, Nguyên Hành tiên tôn… lên tiếng.
“Khoan đã.”
“Phong Nhân, Phong thần — trong quá trình hạ phàm đồng hành cùng Lục Vu – chúa tể Lục giới, đã vi phạm các điều sau:
Tự ý sử dụng tiên lực trái phép: 10 lần → phạt 5.000 công đức
Lạm dụng thông linh trận: nhiều lần → phạt 3.000 công đức
Giúp người trần gian thoát khỏi thiên mệnh → phạt 89.999.999.999 công đức.”
Về sau là bao nhiêu chín bao nhiêu tỷ, ta hoàn toàn không muốn nghe nữa.
Chỉ biết là ta không những không được tí công đức nào… mà suýt nữa còn phải bù ngược!
Nguyên Hành lạnh lùng chốt hạ:
“Tổng hợp lại, Tiền thần điện không cần thanh toán công đức cho Phong Nhân.”
Hắn gập lại quang quyển một cách lạnh lùng như chém đao, mặt không đổi sắc.
Ta lập tức cởi áo khoác ngoài ném phăng xuống đất, gầm lên:
“CMN! Ông đây sống mái với tụi bây!”
Linh Tiêu Điện lập tức đại loạn, chó sủa, thần trốn, tiên tôn ôm đầu bay tán loạn.
Lăng Thư chạy lên giữ chặt lấy ta, vừa kéo vừa khuyên:
“Đừng kích động! Đừng tức! Hắn chính là cái thể loại đó đấy!
Ngay cả vợ hắn mà hắn còn dám còng tay bắt viết bản kiểm điểm, ngươi chẳng thân chẳng thích, còn muốn sống nữa không?!”
Văn Xương đứng tút đằng xa, tay vung loạn xạ:
“Các ngươi đừng đánh! Đừng đánh nhau nữa mà!!” Nhìn thì có vẻ sốt ruột, nhưng thực ra không giúp được một xu teng nào cả.
Ta thề!
Kỳ bầu tiên đế kế tiếp, ta nhất định ra tranh cử!
Việc đầu tiên khi trẫm lên ngôi… chính là đá bay Nguyên Hành ra khỏi Tiên giới cho khuất mắt!
Cuối cùng… Lục Vu đích thân tới Linh Tiêu Điện, đem ta rước về.
Nguyên Hành cái đồ chết tiệt đó, vừa thấy Lục Vu liền hai mắt sáng như đèn pha:
“Lục Vu! Ngài phải trừ công đức đấy nhé!
Của ngài là sáu triệu sáu trăm sáu mươi sáu ngàn…”
Ta vội chắn trước mặt Lục Vu:
“Bình tĩnh, Lục Vu! Thân phận của ngài… đừng chấp loại người này!”
……
Sau này, Lăng Thư – đạo diễn hàng đầu Tiên giới, lại có “việc tốt” muốn nhờ ta và Lục Vu hạ phàm một chuyến nữa.
Ta cứ tưởng thân phận kiếp trước đã đủ ly kỳ rồi, ai dè kiếp thứ hai còn bá đạo hơn.
Ta trở thành… tiểu nương tử NAM của Lục Vu?!
Ta nổi điên bật mở Thông Linh Trận, gào vào bên kia:
“CÁC NGƯƠI MAU MANG HẾT ĐỐNG TIỂU THUYẾT NGƯỢC TAO VỀ LÀM MẸ GÌ VẬY?!
CẤM HẾT! THU HẾT! ĐỐT HẾT CHO TA!!”
Linh Tiêu Điện lần nữa… rung chuyển.
Lục Vu cười đến không thấy trời đất.
Lăng Thư đâu đó: “Còn mấy quyển nữa chưa gửi xuống, đợi ta sửa nốt…”
Hạ phàm tập hai, mở màn.
Phong Nhân lại lần nữa… gánh kịch bản.