Quay lại chương 1:
12
Gia đình ơi… ta có cảm giác cái hắn đang nắm trong tay không phải khăn lụa… mà là cái mạng của ta!!
Dù Lục Vu đã hạ lệnh phong tỏa tin tức, nhưng chuyện “công chúa” trong mắt bao người bỗng chốc biến thành một khúc gỗ biết đi”, vẫn như lửa cháy lan đồng cỏ, truyền khắp kinh thành.
Sôi sục đến mức cả thành kéo nhau đi hóng chuyện.
Mấy ông kể chuyện bên trà lâu, mỗi lần mở miệng là có thể kể liền ba canh giờ không dứt.
Tóm lại một câu: mất mặt đến tận trời.
Còn ta: chỉ muốn đào hố chui xuống.
Nghe đồn, chuyện này đã được dân chúng chia thành mấy phe thuyết âm mưu lớn.
Một phe nói:
“Công chúa thật ra đã bị đưa đi Bắc Cương để hòa thân rồi.
Biến thành búp bê gỗ chỉ là chiêu trò của triều đình để giữ thể diện.”
Thuyết này còn đặc biệt tham khảo một vụ “phi tần biến thành bươm bướm bay đi” của một triều đại nào đó nữa cơ.
Một phe khác lại nói:
“Công chúa đã bị yêu quái phong ấn vào trong thân gỗ.
Phải có một dũng sĩ dũng cảm nhất, vượt núi, băng biển, tìm được thanh bảo kiếm trừ rồng, mới có thể chém yêu quái cứu công chúa ra.”
Lại có phe cực đoan hơn:
“Công chúa đúng là công chúa, nhưng người trong cung kia thì không chắc.
Hắn ta… chính là yêu quái!
Yêu quái này giả làm người, bắt giữ công chúa xinh đẹp dịu dàng, yêu kiều mỹ lệ của chúng ta!
Phải có một vị dũng sĩ, tay cầm bảo kiếm trừ rồng, xông thẳng vào cung điện chém yêu quái,
giải cứu công chúa, đăng cơ làm vua, dẫn dắt Nam Triều bước vào thời kỳ hoàng kim vĩ đại!!”
Không trách được gần đây sát thủ đến ám sát ta… cứ như đi chợ vậy.
Ta thật sự là… điên lên mất.
Còn gì đau hơn cái nỗi: mình phải gồng gánh hậu quả từ một đám dân mạng viết truyện kiếm hiệp linh tinh?
Trong khi đó, kẻ đầu sỏ gây họa, lúc này đang ngồi bên tay trái ta, thong thả rót rượu gắp đồ ăn.
Hôm nay hắn mặc áo giao lĩnh màu tím thẫm, phối rất hài hòa với chiếc khăn lụa hồng khói bị hắn biến thành phụ kiện buộc quanh ngọc bội.
Bớt đi vài phần sắc bén, trông như một công tử ôn hòa nho nhã, thư sinh đoan chính.
Mà bên phải ta, Linh Quang đang kiên nhẫn bóc nho, đặt từng quả từng quả vào đĩa trước mặt ta.
…
Một bên là sói đội lốt chó, một bên là cáo giả làm tiên.
Còn ta, kẹp giữa hai tên “có thù tất báo” này, không biết mình đang sống mấy kiếp luôn.
Bàn tay kia, từng đốt rõ ràng mà thon dài, thậm chí móng tay cũng nhuốm một màu tím nhạt kiêu sa.
Một bên là Lục Vu – Chúa tể Lục giới, một bên là Linh Quang – Nhân hoàng chí tôn.
Còn ta – một kẻ “gai” lông bông của Tiên giới, bị kẹp ngồi giữa hai đại nhân vật như thế này, thật sự chỉ muốn emo ngồi khóc.
Mấy hôm nay hai người bọn họ gần như kè kè không rời nửa bước,
mượn danh nghĩa là:
“Bảo vệ ta.”
Cười chết, đám võ nghệ hoa tay múa chân mà bọn họ khoe ra… không phải đều do ta dạy chắc?
Thật sự có thích khách đến ám sát, ai bảo vệ ai còn chưa chắc đâu!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta thật sự cần người bảo vệ nhưng phải là người khác ngoài hai cái hũ giấm sống lâu năm này!
Bọn họ mỗi ngày đều như đang thi xem ai ăn dấm lâu hơn ai.
Đến cả việc vào cửa trước phải bước chân trái hay phải cũng có thể tranh cãi nổ trời.
Cãi không xong lại bắt ta lên tiếng phân xử.
Hại ta mỗi lần vào cửa đều phải… nhảy lò cò vào!
Đúng là thần kinh hết chỗ nói!
Mà chưa hết, Lục Vu sau khi phát hiện chỉ cần gọi một tiếng “Phụ hoàng” là Linh Quang sẽ lập tức nổi trận lôi đình,
thì càng gọi hăng hơn.
Hét đến mức mỗi lần đều là hắn chiếm thế thượng phong.
Mãi đến hôm nay, Linh Quang mới bắt được cơ hội phản công.
Hắn mỉm cười tao nhã, tay bóc nho, miệng thì nhẹ nhàng nói:
“Ta là thị quân của Phong Nhân, theo cung quy thì… Thái tử phải gọi ta một tiếng…”
“Tiểu… nương?”
…
Toang.
Một tiếng “tiểu nương” này, đúng là bạo kích trí mạng.
Ta thật sự… các ngươi… đừng có quá đáng như thế nữa được không?!
“Hoặc là,”
“Thái tử tuy chưa thành thân cùng công chúa Bắc Cương, nhưng cũng có thể gọi ta sớm một tiếng”
“Huynh trưởng.”
Nụ cười trên mặt Lục Vu tắt ngóm, lập tức chuyển sang đậu trên mặt Linh Quang.
Dùng xong bữa, thân tín của Lục Vu có chuyện khẩn cấp đến báo.
Hắn tránh mặt ta và Linh Quang, ra ngoài nghe tin.
Ta lén dựng tai lên hóng, kết quả nghe được mấy câu…
“Vụ công chúa biến mất càng lúc càng căng.
Hôm nay bắt thêm không ít dân phản động.”
Lục Vu nghe xong, nhìn ta và Linh Quang một cái, rồi không cam lòng rời đi.
Linh Quang lại lặng lẽ đặt mấy trái nho đã bóc vỏ vào trước mặt ta, nhẹ giọng nói:
“Dân ngôn đáng sợ.
Hắn giấu ngươi, tức là hắn cũng chẳng có cách nào ngăn chặn được.”
Ta gật đầu đồng tình:
“Càng đàn áp, phản ứng càng dữ dội.”
“Chúa tể Lục giới lấy thiên hạ làm trọng.
Tới ngày đó, hắn cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống hệt như ta năm xưa.”
Linh Quang cụp mắt, che khuất toàn bộ cảm xúc trong đáy mắt.
Giọng hắn càng lúc càng nhẹ, như chỉ đang tự nói cho chính mình nghe:
“Phong Nhân… hắn không hề khác gì ta cả.”
13
Gia đình ơi, ông bà mình nói không sai phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.
Vụ “công chúa” mất tích vẫn chưa nguôi, tin đồn vẫn lan khắp phố phường…
Mà cảm giác, sóng gió kế tiếp… đã dần cuồn cuộn kéo tới.
Bắc Cương lại giở trò.
Lần này lấy cớ ta ép buộc đại hoàng tử của họ làm thị quân, liền liên thủ với Nhược Nhiên, dấy binh gây chiến lần nữa.
Càng tệ hơn dịch bệnh bất ngờ bùng phát ở doanh trại Tây Giao ngoài kinh thành.
Còn lời đồn “ta là yêu quái bắt cóc công chúa”, cuối cùng cũng chiếm lĩnh toàn bộ dư luận, trở thành chân lý trong miệng dân gian.
Đám cung nữ, nội thị bên cạnh ta đều lặng lẽ xa lánh, không ai dám đến gần.
Và rồi, thích khách cũng bắt được lúc ta đơn độc.
Chẳng nói chẳng rằng, gã ta giơ tay phải lên, bổ thẳng vào sau gáy ta một đòn
Một cái, hai cái… ba cái?!
Cmn! Đau chết đi được!!
Nhưng… ta vẫn chưa bất tỉnh.
“Dừng! Dừng dừng dừng!!”
Ta ôm gáy, mặt nhăn như khỉ, quay ngoắt đầu lại trừng mắt nhìn thích khách.
Đối phương quấn khăn che nửa mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt trong veo mà ngu ngốc.
Nhìn thấy ta đau đến mức mặt méo xệch như bị đánh trúng huyệt dở hơi, thích khách ấy… còn hoảng hốt co rúm lại một chút.
Haa…
Thôi được rồi.
Ta cũng chẳng còn sức để giận nữa.
Lần đầu tiên trong lịch sử Thiên giới – yêu quái bị ám sát bất thành, quay lại… an ủi luôn cả sát thủ.