- Trang chủ
- Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn
- Chương 93
Chương 93
Truyện: Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn
Tác giả: Phi Hạc
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương 78
- Chương 79
- Chương 80
- Chương 81
- Chương 82
- Chương 83
- Chương 84
- Chương 85
- Chương 86
- Chương 87
- Chương 88
- Chương 89
- Chương 90
- Chương 91
- Chương 92
- Chương 93
- Chương 94
- Chương 95
- Chương 96
- Chương 97
- Chương 98
- Chương 99
- Chương 100
- Chương 101: Bản không H (Hoàn chính văn)
- Chương 101-2: Bản full có H (Hoàn chính văn)
- Chương 102: Ngoại truyện 1
- Chương 103: Ngoại truyện 2
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
An An đứng trong sân chính, nằm trên đỉnh núi cao nhất, trước mặt nó là hai mươi ba vị sư huynh.
Ngày hôm đó, sau khi sư tôn đưa nó về chỉ để lại một câu “Để các sư huynh chăm sóc con,” rồi lại đi mất hút.
Trong sân, các sư huynh ai nấy đều nhìn nó bằng ánh mắt lạnh lùng.
An An lặng lẽ quan sát, phát hiện ra rất nhiều sư huynh đều đang chau mày.
Nó hơi lo lắng.
Có phải vì các sư huynh không thích nó chăng?
Hoa Hướng Nhiên hắng giọng một tiếng, nếp nhăn giữa hai đầu lông mày càng sâu thêm, như núi non gập ghềnh hiểm trở.
“Nhóc chính là tiểu sư đệ mới tới đấy à?” Một câu hỏi lộ rõ vẻ uy nghiêm.
An An nhìn, bị vẻ mặt nghiêm túc đó làm cho sợ hết hồn. Đối phương lại trợn mắt nhìn nó một cái làm nó giật thót, vội vàng gật đầu.
Đối phương lạnh lùng, còn có vẻ hơi khó chịu, sau đó nói, “Ta là Đại sư huynh của ngươi, sau này có việc gì thì tìm Nhị sư huynh đi.”
Nhị sư huynh đứng bên cảnh cũng sửng sốt, vội vàng tiếp lời, “Không được không được, tìm Tam sư huynh đi. Mặc dù ta là Nhị sư huynh nhưng thật ra không giỏi giang gì đâu, xếp hàng thứ hai chẳng qua vì tới sớm hơn thôi.”
Nói rồi còn gật đầu lia lịa như muốn khẳng định.
Tam sư huynh rất thờ ơ, không nói nhiều, chỉ hất cằm về phía Tứ sư huynh.
Tứ sư huynh sắc mặt tái nhợt, kéo kéo Ngũ sư huynh.
…
An An đứng giữa sân, ngơ ngác nhìn họ đùn đẩy tới vị sư huynh nhỏ nhất, Nhị thập tam sư huynh.
Vẻ mặt sư huynh ấy cũng rất đau khổ, “Ta không được đâu, thật sự không được đâu! Hay là tìm người hầu trong tông được không? Năn nỉ đó!”
Đại sư huynh hừ lạnh một tiếng,”Túng Hóa!”
An An rụt đầu, nó cảm thấy quả đúng là các sư huynh không thích mình.
“Đại sư huynh, huynh giỏi thì huynh lên đi!” Trong số các sư huynh có người hô to.
Hoa Hướng Nhiên khựng lại, quay đầu đi chỗ khác.
Dùng hành động tỏ ý từ chối.
Nhận ra sự ghét bỏ của các sư huynh, An An miễn cười cười, “Không sao đâu ạ, ta có thể tự chăm sóc bản thân được.”
Nghe xong, đại sư huynh Hoa Hướng Nhiên hừ lạnh một tiếng.
“Nói gì thì nói, một đám sư huynh ở đây mà không chăm nổi một thằng bé con, vậy chẳng phải phí cơm phí gạo à?”
Nhị sư huynh day trán, “Nhưng huynh ích cốc mà, không ăn cơm.”
Các sư huynh khác đều cười ầm lên.
Hoa Hướng Nhiên :”…”
Lúc này An An nghe thật sự không hiểu, bèn im lặng không nói gì cả, chăm chú xem các sư huynh cằn nhằn.
Lục sư huynh là người giỏi nhất trong việc giải quyết sự vụ, tay cầm một chiếc quạt thêu chỉ vàng, quần áo sang trọng, đập cây quạt vào lòng bàn tay để đóng lại, “Vậy thì thay phiên nhau đi, mỗi người dạy một ngày.”
“Ta thấy được đó!” Nhị thập tam sư huynh tích cực tán thành, miễn sao không phải một mình dạy tiểu sư đệ là được.
Thất sư huynh ngay từ đầu đã nheo mắt nhíu mày nhìn An An, cuối cùng cũng phun ra được một câu. “Dạy, được. Ngươi, đừng có ý đồ gì với ta!”
An An:”?”
Thất sư huynh nói câu này xong, những người khác cũng lập tức hùa theo.
“Tuy sư huynh trông đẹp thì đẹp thật, nhưng ngươi không được nảy sinh ý đồ gì đâu đấy.”
“Không phải muốn đánh phủ đầu hay gì, chỉ là muốn ngươi chết tâm sớm thì tốt thôi.”
“Không được lầm đường lạc lối!”
“Có ý đồ với ta là ta đánh ngươi đó!”
“Biết sao sư tôn chạy trước rồi đấy? Chả phải thầy sợ chuyện cuối năm à?”
(T/N: cuối năm = niên hạ = hồng hài nhi =)))))) mời đọc lại mở đầu truyện nếu chưa hiểu nha bà coan)
“Thôi im đi! Ai lại đi nói chuyện này với đứa trẻ con trời! Đây là bí mật tông môn.””
“Chóa này! Bọn trẻ con bây giờ biết nhiều lắm!”
“Bí mật cái quỷ gì, cả tu chân giới đều biết.”
“Thỏa thuận trước nhé, ta độc thân, sẽ kết hôn sớm thôi! Đừng có đụng ta đó!”
“Huynh kết hôn lúc nào trời? Trong mơ hả?”
“…”
Chưa đợi tới lúc nó và các sư huynh chào hỏi giới thiệu với nhau, các sư huynh đã cãi nhau loạn hết cả lên.
An An một mình đơn côi giữa sân, đối diện là hai mươi ba sư huynh đang “hội thẩm” om sòm.
Hai tay nó giấu sau lưng, xoắn vạt áo.
Nó cảm giác sư tôn và các sư huynh ở đây… hình như không được bình thường cho lắm.
Đối diện vẫn đang cãi nhau ỏm tỏi.
“Thịch” một tiếng, một người nhảy tới trước mặt nó, ngồi xổm đối diện với An An.
An An bị giật mình, người ngả về sau, cũng may chân nó lùi lại theo nên vẫn giữ được thăng bằng.
Người trước mắt vẻ mặt lạnh lùng, nói bằng giọng thì thầm, “Ta là Thập nhị sư huynh của ngươi. Ta cảnh cáo ngươi, đừng tưởng rằng ngươi ngã bọn ta sẽ đỡ, chiêu này trong truyện dùng quá nhiều rồi. Bao nhiêu chiêu trò của các thể loại bạch liên hoa trà xanh sư đệ ta đã nhìn thấu hết rồi, nói cho mà biết.”
An An nghe thấy đối phương nói là nhìn thấu mình, vội đưa tay che kín bụng.
Chẳng lẽ sư huynh nhìn ra nó đang đói bụng ư?
Sư huynh trước mặt thấy nó như thế, mặt chợt biến sắc, chân run lẩy bẩy ngã dập mông xuống, miệng sửng sốt kêu lên, “Cái gì? Ngươi muốn nói rằng ngươi mang thai con của ta á?! Không thể nào? Bỏ đi!”
“Bụp” một tiếng rõ to, An An đã thấy kiếm của Đại sư huynh bay tới gõ đầu Thập nhị sư huynh, lực đập rất mạnh, đầu Thập nhị sư huynh lập tức u một cục lớn.
Thập nhị sư huynh xây xẩm mặt mày, con ngươi cũng lảo đảo theo.
“Đệ bị khùng hả?!”
An An nghe thấy Đại sư huynh gầm lên giận dữ, Thập nhị sư huynh trước mặt đổ rầm xuống đất, nằm lăn quay, mặt đơ ra.
Trong sân yên lặng như tờ, một cơn gió thổi qua, thổi vạt áo của Thập nhị sư huynh, vạt áo trắng tinh bay phấp phới.
An An nhẹ nhàng vươn tay kéo vạt, trùm nó lên người Thập nhị sư huynh, trùm kín luôn cả mặt.
Các sư huynh: “…”
Khi nó đứng dậy, An An hoảng loạn nhìn các sư huynh đang đứng trước mặt, cảm thấy các sư huynh ở đây thật đáng sợ.
Nó cố gắng ôm chặt bụng hơn, sợ rằng bụng kêu to sẽ khiến họ ghét nó hơn, sau đó sẽ đánh nó tại chỗ như Thập nhị sư huynh.
Nó chắc chắn sẽ chết mất!
Thập nhị sư huynh nằm trên sân không ai đoái hoài tới. Thập ngũ sư huynh lại nhảy tới, đứng trước mặt An An.
“Ngươi có ngại yêu người hơn tuổi không? Kiểu người già người trẻ yêu nhau ấy?”
An An ngơ ngác khó hiểu.
“Kiểu khác biệt một trăm tuổi hay năm trăm tuổi ấy.”
An An cạn lời.
Nó từng nhìn thấy mấy cặp vợ chồng rồi, cũng đã thấy những người già trăm tuổi trong thôn, tóc trắng bạc phơ, tay chân nhăn nheo.
…Một trăm với cả năm trăm.
Cỡ đó mà cũng tính là hơn tuổi ấy hả?
Năm trăm tuổi… chắc thành hũ tro rồi ấy.
Vợ chồng siêu nhiên à?
Sợ thế!
An An mạnh mẽ lắc đầu.
Nó muốn đi khỏi đây quá, người trên núi này thật sự có vấn đề.
Thập ngũ sư huynh thấy nó khẳng khái lắc đầu thì vui mừng thở phào, “Vậy thì tốt, ta cũng không thích.”
An An: “…”
“Rột rột” một tiếng, cuối cùng đã không nhịn được nữa, bụng An An kêu lên.
Cả sân im lặng, ánh mắt các sư huynh cũng đổ dồn về An An.
Thấy mọi người đều nhìn mình, An An hơi sợ, lùi bước về sau, đỏ mặt che bụng, nói lí nhí, “Đệ…Đệ không đói lắm đâu.”
Đứa trẻ đứng trong sân, vóc người nhỏ xíu, cúi đầu ngoan ngoãn, mái tóc bết lại, khuôn mặt vì xấu hổ mà đỏ ửng, lông mi dài khẽ run, tay ngại ngùng nắm vạt áo.
Lục sư huynh gãi mũi, nhìn các sư huynh xung quanh, thấy những người khác cũng đều ngơ ngác mới bèn bước tới trước mặt An An.
Cười hì hì nói, “Ngươi đồng ý làm sư đệ của ta không? Ta sẽ cho ngươi ăn ngon, chơi vui, nhưng chuyện cuối năm kia thì không được.”
An An nhìn đối phương không nói lời nào.
Lục sư huynh ngồi xổm không động, thời gian An An nhìn huynh ấy càng lâu, vẻ mặt càng trở nên cứng ngắc.
Phía sau vang lên mấy tiếng cười cợt.
“Xong rồi, đi rồi.”
“Cuối năm à, đẹp thật, eo của người trẻ tuổi khá thật.”
“…”
Lục sư huynh đứng lên, cảm thấy bản thân vẫn nên đi thì hơn, không nên nói gì mới phải.
Vạt áo bị túm lại.
Lông mi run run, An An sợ hãi ngẩng đầu, trong đôi mắt to tròn là vẻ bối rối vô cùng.
“Chuyện cuối năm… là gì ạ?”
Lục sư huynh: “…”
Các sư huynh: “…”
“Là đứa nào nói bọn trẻ ngày nay biết nhiều lắm hả?!”
Trong sân đồng thanh hô to, “Đại sư huynh!”
“Cút!”
Hoa Hướng Nhiên gầm lên giận dữ.