QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Ta vẫn điềm đạm, sai người đem tên ác tặc bị bắt tại trận giao cho phủ doãn thẩm vấn.

Tên kia hồn bay phách lạc, liền khai ra hết thảy, chẳng sót một lời.

Toàn trường chấn động, dân chúng phẫn nộ, thi nhau ném rau thối về phía Linh Hiên.

Linh Dao thấy tình hình bất lợi, vội vàng chuồn mất.

Linh Hiên cũng nhanh tay đẩy Bạch di nương ra làm bia đỡ đạn, nước mắt nước mũi giàn giụa, kêu oan rằng mình bị lợi dụng.

Hắn còn mạnh miệng nói: “Đây là chuyện nhà, nên đóng cửa mà giải quyết.”

Ta vốn không trông mong có thể khiến Linh Hiên thân bại danh liệt chỉ trong một lần, liền thuận thế thưa với phủ doãn xin cầu hòa ly.

Theo luật lệ triều ta, vợ chồng hòa ly thì bên nam không chỉ phải hoàn lại toàn bộ hồi môn, mà còn phải bồi thường một khoản bạc xứng đáng.

Phủ doãn chuẩn y, Linh Hiên đành mặt mày xám xịt ký tên vào hòa ly thư, giao trả tín vật.

Huynh trưởng ta cho người đến xác minh, thu dọn hồi môn từng món một, còn đưa toàn bộ hạ nhân theo về.

Từ đó Linh phủ chẳng khác gì vỏ rỗng không hồn.

Kiếp trước ta có thể thông qua quan hệ trong cung giúp Linh Hiên một đường thăng tiến, thì kiếp này ta càng có thể giúp huynh trưởng ta làm nên nghiệp lớn — cầu một chức hoàng thương cũng chẳng phải việc khó.

Tân đế vốn cực kỳ chán ghét thiếp thất, tôn sùng chính cung. Nay cũng bắt đầu sủng thiếp diệt thê, còn lộ rõ ý định phế Thái tử, đủ biết phàm là nam nhân, chẳng có kẻ nào đáng tin.

Vương gia liền xuất bạc giúp Thái tử củng cố ngôi vị, Thái tử liền nâng đỡ Vương gia lên hàng thế gia trụ cột — quả là một vụ mua bán đôi bên cùng lợi.

Chẳng bao lâu sau, huynh trưởng ta được phong làm hoàng thương, lại được Thái tử ban cho một chức lục phẩm nhàn tước, Vương gia từ đó bám rễ vững chắc ở kinh thành.

Còn Linh Hiên? Mất đi Vương gia chống lưng, đến cả đại trạch cũng phải bán để lấy bạc xoay sở, giờ chỉ còn nước dọn về khu xó xỉnh Tứ Lục Hồ Đồng.

Nghe đâu Linh Hiên từng định đuổi Bạch di nương ra khỏi phủ, nhưng đúng lúc ấy, ả lại mang thai.

Không rõ chân tướng, Linh Hiên thật sự tưởng mình vẫn hùng dũng tuổi già, liền lập Bạch di nương làm chính thất, còn sai người đi khắp nơi tung tin đồn bêu xấu danh dự của ta.

Ta bèn sai thị vệ đem mấy tên lưu manh dám mở miệng bẩn thỉu ra nộp cho nha môn, từ đó Linh Hiên không còn dám giở trò đê tiện nữa.

Còn Linh Dao, phu quân nàng ta thi trượt thêm lần nữa, của hồi môn mang theo cũng tiêu tán gần hết.

Tên thư sinh nghèo ấy lại còn nạp luôn nha hoàn Yến Nhi làm tiểu thiếp.

Trong nhà ngày nào cũng cãi vã, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, hàng xóm láng giềng thi nhau tụ đến xem trò hay.

Con của Linh Dao cũng vì thế mà sảy mất, nàng liền vác mặt về tìm Linh Hiên đòi công đạo, lại bị Bạch thị đuổi khỏi cửa, Linh Hiên cũng lạnh nhạt nói:

“Ta không có đứa con gái như ngươi.”

Thế là nàng ta lại mặt dày tới tìm ta, vừa khóc vừa trách:

“Nương, nay con ra nông nỗi này, người hẳn là vừa lòng rồi phải không? Nếu ngày ấy người chịu cho con thêm của hồi môn, làm sao mẫu thân Hồng lang dám xem thường con? Hồng lang lại càng chẳng nạp tiện nhân kia! Người nhất định phải cho con một công đạo!”

Linh Dao đem hết thảy bất hạnh đổ lên đầu ta, nàng sao không tự hỏi, năm đó là ai một mực đòi truy cầu cái gọi là chân tình?

Nay sống chẳng vừa ý, liền oán trách phụ mẫu — thiên hạ có thứ vô sỉ nào hơn thế không?

Ta đè nén lửa giận trong lòng, chỉ thản nhiên hỏi: “Vậy ngươi muốn sao đây?”

Linh Dao không chút do dự: “Người giúp Hồng lang xin một chức lục phẩm là được.”

Lục phẩm quan vị là cải trắng giữa chợ chắc?

“Linh Dao, ta nào thiếu ngươi điều gì? Đường là do ngươi tự chọn, thì cũng phải tự mình bước tiếp.

Ta không giúp gì được đâu, ngươi hồi phủ đi!”

Linh Dao bỗng dưng phát điên, gào khóc cuồng loạn: “Ngươi dựa vào đâu mà không giúp ta? Con tiện nhân này, đều là ngươi! Đều là ngươi hại ta thê thảm đến thế…”

Nàng còn toan rút trâm ngọc hành hung, may có thị vệ bên cạnh kịp thời ngăn lại.

Trong lúc hỗn loạn, Linh Dao đâm sầm vào cột đình, ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.

Ta thấy mắt không thấy tai không nghe, đang định phân phó thị vệ lôi nàng ném thẳng ra ngoài thì nàng bỗng mở bừng mắt.

Linh Dao ôm đầu ngồi dậy, còn chưa kịp tỉnh táo đã chỉ tay quát thị vệ:

“Kẻ nào to gan! Dám vô lễ với bản cung? Người đâu! Mau đem lũ nô tài vô phép này ra ngoài trảm cho bản cung!”

Chúng nha hoàn thị vệ trong sân nghe xong câu ấy, ai nấy đều chết trân tại chỗ.

Ngay cả ta cũng sững sờ trong khoảnh khắc.

Linh Dao vừa nhìn thấy ta, liền giật nảy người, sắc mặt đại biến: “Quỷ! Có quỷ! Mau… người đâu! Hộ giá! Hộ giá a!”

Ta chưa từng nghĩ, đời này ta lại có thể được gặp lại Linh Dao của kiếp trước.

Kiếp trước, ta mang tiếng ác khắp kinh thành, Thủ phụ đại nhân viết hưu thư một tờ, vậy mà lại được người đời tán tụng, khen rằng y đại nghĩa diệt thân, nhân cách thanh cao.

Linh Dao mặc tang phục, xõa tóc đến thăm người mẹ lưu lạc nơi đầu phố cuối chợ, hành động được truyền tụng thành giai thoại hiếu thuận, đến nỗi ba tuổi trẻ nhỏ cũng thuộc làu.

Nào ai biết, nàng ta thậm chí không hề xuống xe, chỉ sai tiểu cung nữ thân phận thấp kém nhất trong cung đem cho ta hai khối bánh điểm tâm.

Hai khối bánh thừa vốn để nuôi chim.

Còn kèm theo hai chữ lạnh lùng: “Báo ứng.”

Nhớ đến đây, ta cười lạnh, chậm rãi hỏi: “Dao Dao, con sao vậy?”

Linh Dao run rẩy chỉ vào ta: “Ngươi… ngươi chẳng phải đã chết rồi sao?”