Trong mắt chàng ẩn ý cười, giọng nói như gió xuân mà lại mang tia trêu đùa:

“Hử?”

“Cái… cái gì?” – Ta tim đập loạn nhịp, miệng lắp bắp.

“Là ta đẹp, hay nó đẹp?”

“Ngươi… ngươi… công tử đẹp hơn.” – Vừa thốt xong, thắt lưng ta đã không trụ nổi, hai tay “bịch” một tiếng chống xuống mặt bàn.

Ngay khoảnh khắc ấy, Hạ Lăng thản nhiên lui lại một bước, để lại khoảng trống, trên mặt mang ý cười ranh mãnh tựa như đào hoa xuân sắc.

Ta chậm rãi đứng thẳng dậy, chỉ hận không thể giáng cho chàng một quyền để hả giận.

Bên ngoài có tiếng động, Trúc Tử mang trà tiến vào.

Ta vội vàng đứng nghiêm, mặt đỏ bừng, chỉ dám cúi đầu nhìn mũi giày.

Tam công tử phân phó Trúc Tử rót trà rồi lui ra, sau đó bước tới kệ sách, cầm lấy miếng ngọc bội kia mà ngắm nghía.

Ta do dự một chốc, rồi nở một nụ cười dịu dàng.

“Công tử, ngọc này là của người ư?”

12

Từ khi ta buông lời hỏi, đến khi Hạ Lăng trả lời, thời gian dường như dài tựa một thế kỷ.

Ta theo chân chàng đi tới một chiếc bàn khác, Hạ Lăng rót cho mình một chén trà, khẽ nhấp môi thưởng thức.

Lúc ấy chàng mới nhàn nhạt liếc nhìn ta một cái.

Chỉ một ánh nhìn, khiến tim ta lạnh buốt – cứ ngỡ bản thân đã bị bại lộ.

Chàng chỉ “ừ” một tiếng, thản nhiên thừa nhận ngọc bội kia là của mình.

Tim ta trĩu xuống, chìm dần trong đáy vực.

Ta cũng không rõ bản thân đã rời khỏi thư phòng chàng bằng cách nào.

Vừa về đến hậu viện, đã có người truyền lời: lão phu nhân gọi ta sang.

Ta bị người kéo lôi thẳng đến viện của lão phu nhân.

Lão phu nhân đang lễ Phật, sai ta quỳ ngoài cửa chờ.

Một lần quỳ, là quỳ đến tận lúc đèn lồng lên sáng, đầu gối ta đã không còn cảm giác là của chính mình nữa.

Lúc này mới chợt hiểu, ta đã bị lão phu nhân oán trách rồi.

Ta tự nhận thuở còn hầu bên người bà, cũng là được sủng ái nhất nhì; sau khi đến viện Tam công tử, cũng chưa từng lơ là bổn phận.

Lẽ nào… bà đã phát hiện ra thân phận ta?

Ý nghĩ ấy vừa khởi, lòng ta đã rối loạn, đầu gối mềm nhũn chẳng thể giữ nổi.

Nhưng ta cũng không dám tự ý cầu xin tha thứ.

Bầu trời tối đen, mây đen như đè nặng trên đầu, mưa lớn sắp sửa đổ xuống.

Mà ta… chỉ có thể cúi đầu nhận mệnh mà quỳ.

Cả ngày chưa ăn gì, vừa đói vừa buồn ngủ, đầu gối đau nhức, mưa rốt cuộc cũng rơi xuống, giội lên mặt, lên vai, khiến người mê mờ choáng váng, chỉ còn trông vào ý chí mà chống đỡ.

Sau cùng, có người tới cứu ta.

Là Tam công tử.

Chàng dẫn theo Trúc Tử, nét mặt đầy giận dữ.

Nhìn thấy ta, ánh mắt vừa đau lòng vừa bất lực.

Chàng thở dài, bế ta lên, trường bào ướt sũng trong mưa, ôm ta thật chặt vào lòng.

Trước khi chìm vào cơn mê, ta chỉ nhớ… lòng ngực Tam công tử, thực ấm.

13

Được đưa về viện Tam công tử, thân ta được ngâm trong thùng nước nóng, từ trong giấc mê mà dần dần tỉnh lại.

Tam công tử viện cớ sợ ta nhiễm phong hàn, không để ta ngâm lâu, liền lấy chăn gấm bọc ta lại, rồi ôm ta đặt lên chiếc giường mà ta đã “bò” lên không ít lần.

Đêm mưa gió, thân thể ta không mảnh vải, nằm trên giường.

Tam công tử cũng đã cởi trường sam, y phục mỏng manh, nằm bên ta.

“Ta vốn định đợi thêm ít lâu, nay xem ra… phải sớm cho nàng một danh phận rồi.”

Thì ra bên ngoài có lời đồn, nói rằng Minh Yên ở trong viện Tam công tử dựa vào sủng ái mà kiêu căng, không chỉ khiến tiểu thư Vương Sở Sở phải uất ức rời đi, cắt đứt một mối nhân duyên tốt đẹp, mà còn nhiều lần ra vào thư phòng, mưu toan mê hoặc Tam công tử.

Đối với lão phu nhân, tất cả những điều đó đã vượt khỏi sự khống chế của bà.

Bà muốn ta trở thành một nữ tử nghe lời, biết yên phận, chứ không phải một kẻ có chủ kiến, cản trở Tam công tử thành thân, quấy nhiễu tiền đồ của chàng.

Vậy nên, bà đã phạt ta.

Tam công tử nghe được chuyện ấy, tự mình đến đưa ta về phòng.

Chàng còn nói rõ ràng rằng: sẽ cưới ta làm chính thê.

Ta chẳng rõ đó là phúc hay họa.

Chỉ biết, đêm ấy mưa rơi đột ngột, cũng chẳng bằng cuồng phong nơi chăn gấm.

Sáng hôm sau, trời vừa rạng sáng, ta vẫn cuộn mình trong ổ chăn không muốn động đậy.

Hạ Lăng hôn nhẹ lên trán ta, dặn rằng hãy ngủ thêm chút nữa, rồi chàng đứng dậy rời đi, đến tiền viện xử lý công vụ.

Ta nào có thể yên giấc?

Trời mới vừa sáng, ta đã lặng lẽ ra khỏi phủ.

Bên trong Thiên Lâm Các đối diện, Sở Minh Triết đã sắp sẵn một bàn đầy món ta ưa thích, vừa thấy ta liền cười nói:

“Khổ ngày của muội sắp qua rồi.”

Hắn đã tra ra được, chẳng bao lâu nữa kẻ đứng sau mọi chuyện sẽ cùng sứ thần ngoại bang bí mật gặp mặt, đến lúc đó nhất định có thể một lưới bắt gọn.

Ta chẳng yên lòng, hỏi hắn liệu bản vẽ ngọc bội trước kia đưa ta xem, có thể bị làm giả hay không.

Sở Minh Triết lập tức biến sắc.

“Muội… muội đã thấy miếng ngọc ấy rồi? Ở chọ Hạ Lăng?”

Sở Minh Triết đâu phải hạng ngốc, nếu không sao có thể được Hoàng thượng trọng dụng?

Ta khẽ nhắm mắt lại.

Sở Minh Triết như bị rút hết khí lực, ngã phịch xuống ghế: “Không ngờ… quả thật lại là hắn, Hạ Lăng…”

Ta giận dữ: “Chuyện còn chưa xác thực, sao huynh đã dám kết luận là hắn?”

“Hắn giữ vật kia trong tay, còn có thể là ai?”