QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Vương Sở Sở giận dữ rời đi.
Ta đoán nàng nhất định không cam tâm.
Người như nàng, tự cho mình là phượng hoàng trên chín tầng mây, thiên hạ chỉ có kẻ tốt nhất mới xứng với nàng, mà chỉ nàng mới xứng đáng với kẻ tốt nhất.
Nay lại bị một câu nói của Tam công tử đả kích, mặt mũi còn biết giấu vào đâu?
Càng khiến ta kinh ngạc hơn… là Hạ Lăng.
Ta còn nhớ thuở ở quê, có anh chàng A Ngưu, có ruộng có nhà, lại khỏe mạnh hiền lành, đối với ta tình sâu nghĩa nặng.
Có người hỏi ta vì sao không lấy hắn?
Ta từng nói một câu: “Vì ta không thích hắn.”
Không ai hiểu ta.
Nhưng giờ đây, ta lại thấy… có chút thấu hiểu Tam công tử.
Hai chân đã tê cứng đến mức sắp quỵ, thì trên đầu bỗng truyền đến một giọng nói:
“Ngươi định ngồi đó nghe trộm đến bao giờ?”
Ta ngẩng đầu, Tam công tử đang từ trong đình cúi nhìn xuống, ánh mắt chạm vào ta.
“Chân tê rồi, đứng dậy không nổi.”
Tam công tử bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay về phía ta.
“Dậy đi!”
“A! Không cần, không cần đâu, nô tỳ tự đứng dậy được.”
Vừa dứt lời, ta liền chống tay xuống nền đất đã hóa bùn vì nước, lồm cồm bò dậy.
Tam công tử “tặc” một tiếng, khẽ bật lưỡi như tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“He he… Nô tỳ xin phép hồi viện, chuẩn bị canh cho công tử.”
Ta một mạch chạy về hậu viện, trong lòng ngực phập phồng không dứt, tim như trống đánh liên hồi.
Uống hết một bình trà mát vẫn không nguôi lo sợ.
Xong rồi.
Phen này e là xảy chuyện lớn.
Nội gián gì chứ, một ngày ta cũng không muốn làm tiếp nữa!
11
Nhân mấy lần “leo giường”, ta đã lén lút lục lọi khắp nội thất.
Chẳng hề có lấy một mảnh chứng cứ nào mà ca ca ta cần.
Hạ Lăng sao có thể phản quốc? Ý nghĩ này ngày càng trở nên rõ ràng trong tâm trí ta.
Ca ta lại truyền thư đến, bảo tiếp tục theo dõi Hạ Lăng.
Ai… Chắc từ xưa đến nay, trung lương luôn bị giám sát cả.
Nhưng một trọng trách như vậy, cớ sao lại rơi vào đầu ta?
“Trời muốn giao phó trọng trách cho người ấy…” — ta tự nhủ.
Ta quyết định đến thư phòng của Tam công tử dò xét thêm một phen.
Làm xong một món điểm tâm mặn.
Thái Hồng vừa ngáp vừa khen ta cuối cùng cũng biết “thức thời”, bảo rằng làm thông phòng thì nên có dáng vẻ của thông phòng.
Nàng đâu có biết, trong lòng ta khổ sở không kể xiết.
Đích thân mang điểm tâm đến thư phòng, gọi tiểu tư Trúc Tử của Tam công tử đem vào.
Không ngờ Trúc Tử cười hì hì nói: “Ta đem vào thì công tử chưa chắc ăn. Cô nương đích thân mang vào đi thôi.”
Vừa khéo đúng ý ta.
Đây là lần đầu tiên ta bước vào thư phòng Tam công tử.
Bên trong sạch sẽ, gọn gàng, một mặt tường dựng kệ sách lớn.
Trên sập cạnh cửa sổ cũng chất đầy thư tịch.
Một chiếc bàn thư án rộng lớn chất đầy văn thư công vụ.
Tam công tử đang ngồi sau bàn, vung bút như bay, chăm chú chấp bút không nghỉ.
Tầm mắt ta vô thức đảo quanh, bỗng bắt gặp trên kệ bên cạnh, có một chiếc hộp gấm mở nắp, bên trong lộ ra một nửa miếng ngọc bội.
Chỉ thấy đó là miếng ngọc thượng hạng chế từ dương chi bạch ngọc, chất ngọc mịn màng, cổ kính thuần khiết, một mặt hơi lồi, một mặt thu vào nghiêng nhẹ, chạm khắc hình vân mây và điêu hạ một con ưng dũng mãnh.
Chỉ tiếc, miếng ngọc đã vỡ, con ưng kia cũng mất đi nửa cánh.
Không hay không biết, ta liền bước đến gần miếng ngọc ấy.
Chưa đi được mấy bước, đã nghe Tam công tử gọi lấy khăn lau tay.
“A… À!” – Ta giật mình, tâm trí không yên, vội vàng với lấy một chiếc khăn ẩm trên kệ, đưa cho chàng.
Tam công tử nhận khăn, vừa thấy là ta, ngẩn người một thoáng.
“Ngươi tới làm gì?”
Ta đáp: “Thái Hồng tỷ sợ công tử đói bụng, nên nô tỳ làm chút điểm tâm mặn mang đến.”
“Thái Hồng?” Hạ Lăng liếc nhìn ta, trong mắt như mang theo ý vị sâu xa, “Thật hiếm thấy.”
Chàng cầm lên nếm thử.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng nhai nhỏ nhẹ vang lên.
Ta dời ánh nhìn khỏi dung nhan như ngọc của chàng, lại rơi xuống nửa miếng ngọc kia.
Tim đập loạn nhịp.
“Thế nào, ngươi thích?”
Giọng nói lành lạnh của Hạ Lăng vang lên.
“Không.” – Ta vội thu ánh mắt – “Chỉ là cảm thấy miếng ngọc này trông rất đẹp.”
Ánh mắt Hạ Lăng mang theo vài phần dò xét.
“Đẹp ở chỗ nào? Kẻ khác nhìn vào, chẳng phải chỉ thấy một miếng ngọc vỡ đó sao?”
Ta nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy Hạ Lăng buông chiếc khăn tay trong tay xuống, bước vòng qua bên ta. Thân hình chàng cao lớn, khi đứng gần bên như bao phủ cả người ta, khiến người ta không khỏi cảm thấy một luồng áp lực vô hình.
Một lọn tóc bên mai bị tay chàng khẽ cuốn lấy, Hạ Lăng cứ thế mà nghịch ngợm, nhẹ nhàng xoắn tròn.
“Là ta đẹp, hay nó đẹp?”
Hàng mi dài cong khẽ động, ánh mắt sâu thẳm như đầm nước đêm thu, chỉ cần nhìn vào liền khiến lòng người đắm chìm khó thoát.
Ngay khi ta ngẩng đầu nhìn chàng, Hạ Lăng liền đột nhiên bước tới một bước, khoảng cách vốn đã gần nay lại càng gần thêm.
Sau lưng ta là bàn thư án, đã lui hết mức, chẳng còn chốn tránh, chỉ còn cách gắng sức ngửa người mới có thể tránh khỏi dính vào người chàng.