QUAY LẠI CHƯƠNG 1:

Đường Linh Linh tỏ vẻ ngơ ngác:

“Cảnh sát các anh nhầm rồi thì phải? Rõ ràng là Trần Hi hãm hại ba chúng tôi – ba cô gái yếu đuối này mà!”

Viên cảnh sát bên cạnh mất kiên nhẫn:

“Cả ba cùng tụ tập âm mưu vu khống, bằng chứng rõ ràng – ghi âm, video đều đủ. Cô còn gì để nói nữa?”

Anh ta nhìn sang Lâm Uyển Nhụy:

“Việc cô liên hệ với quản trị viên diễn đàn Hải Thị, phía bên đó đã khai hết rồi. Cô còn gì để chối?”

Bên cạnh anh ta, hai nam sinh cúi đầu, vẻ mặt đầy hối lỗi.

Sắc mặt Lâm Uyển Nhụy lập tức trắng bệch:

“Không thể nào! Sao các anh lại điều tra ra được?!”

Viên cảnh sát thở dài, vung tay:

“Dẫn đi.”

Tất cả bị áp giải lên xe cảnh sát.

Nhưng những lời vu khống về tôi thì vẫn chưa thể lắng xuống.

Tại đồn cảnh sát, tôi đưa ra loạt bằng chứng:

“Tôi có đặt thiết bị ghi âm trong phòng ký túc. Ngoài ra, trường cũng đã trích xuất được đoạn camera cho thấy Lâm Uyển Nhụy lén quay tôi.”

Dương Tử Hàn tức điên, gào lên:

“Trần Hi, cậu dựa vào cái gì mà dám ghi âm trong ký túc xá? Cậu xâm phạm quyền riêng tư của tôi!”

Lâm Uyển Nhụy và Đường Linh Linh cũng trừng mắt nhìn tôi.

Tôi khó hiểu đáp:

“Không phải là các cậu thấy chiếc camera mini của tôi xài tiện quá nên mới trộm đi sao?”

Sắc mặt Đường Linh Linh chợt thay đổi:

“Không phải cậu nói cái máy đó rất đắt à?”

“Đúng vậy, nên nó có sẵn chức năng ghi âm. Các cậu không biết sao?”

Tôi kéo hóa đơn đặt đồ ăn ra trước mặt cô ta, vừa tính vừa nói.

Mỗi lần đọc một khoản, mặt cô ta lại biến sắc thêm một phần.

“Cậu rất thích lấy trộm đồ của tôi, đặc biệt là đồ ăn ngoài. Trong vòng ba năm, cậu đã ăn hết của tôi 6.800 tệ tiền đồ ăn, còn chưa kể bao nhiêu mặt nạ và đồ vặt.”

Tôi giơ tay lên, gõ từng con số:

“Cậu đeo LV cơ mà, chắc chắn không thiếu tiền. Trả lại đây, tôi sẽ không truy cứu.”

Đường Linh Linh lập tức quỳ xuống “phịch” một tiếng, kéo tay tôi đặt lên chiếc túi:

“Trần Hi, làm ơn rộng lượng tha cho tôi lần này! LV của tôi là hàng nhái để sống ảo! Tôi thật sự không có khả năng trả nổi số tiền đó!”

Tôi rút tay lại:

“Ăn được thì trả được. Tôi sẽ viết giấy nợ cho cậu, trong ba năm, chắc chắn cậu trả nổi.”

Đường Linh Linh ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt tuyệt vọng.

Tôi từ từ quay sang nhìn Dương Tử Hàn.

11

Cô ta siết chặt nắm tay, môi mím lại, trừng mắt nhìn tôi:

“Này! Tôi là sinh viên nghèo, không có tiền trả! Muốn giết muốn chém gì cũng tùy cô!”

Tôi khẽ mỉm cười, bắt đầu bấm lách cách trên máy tính:

“Chiếc vòng tay mẹ tôi tặng: 30.000 tệ. Laptop của tôi: 10.000 tệ…”

Dương Tử Hàn cứng cổ lại, nhắm chặt mắt không nói một lời.

Tôi đột ngột đổi giọng:

“Thế này đi, cậu đứng ở trường giơ biển xin lỗi tôi trước mặt mọi người, mặc đồ tôi chỉ định trong một tháng, tôi sẽ bỏ qua chuyện tiền nong.”

Tôi mở ảnh ra cho cô ta xem — một chiếc áo thun in dòng chữ lớn:

“Tôi thích đập phá đồ đắt tiền của người khác, xin tránh xa.”

Dương Tử Hàn ôm lấy cái đầu tóc ngắn, gần như phát điên.

Tôi quay sang nhìn Lâm Uyển Nhụy, cô ta lại là người bình tĩnh nhất.

“Trần Hi, cô không nghĩ mấy trò này có tác dụng với tôi đấy chứ? Tiền tôi có thể trả, nhưng xin lỗi thì đừng mơ.”

Tôi nghiêng đầu:

“Vậy cô muốn sao?”

Lâm Uyển Nhụy chậm rãi nói:

“Tôi có một đoạn video khác, quay lại cảnh cô ngồi vào chiếc Maybach của kim chủ. Cô rút đơn kiện tôi, tôi đưa bản gốc cho cô.”

Cảnh sát bên cạnh bật cười:

“Đây là đồn cảnh sát đấy, cô ngang nhiên uy hiếp người khác như vậy à?”

Lâm Uyển Nhụy vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo, thản nhiên:

“Đúng, tôi có thể tung tin bôi nhọ Trần Hi bất cứ lúc nào.”

Tôi chống cằm, suy nghĩ vài giây:

“Không được. Cô nhất định phải vào tù.”

Lâm Uyển Nhụy nghiến răng đe dọa:

“Trần Hi, nghĩ cho kỹ đi. Tôi vừa tung tin ra là học bổng của cô tiêu luôn đấy.”