[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Ta nghe tin, liền chọn một củ nhân sâm thượng hạng từ trong đồ cưới sai người đưa tới… để nàng gắng mà sống thêm.
Nói đùa sao, làm sao để nàng chết nhẹ nhàng như thế được?
11
Mẫu thân nghe tin chuyện Thẩm Lâm Lang chặn xe ta ngày ấy, liền dè dặt đến thăm dò:
“Nguyệt nhi, Trình nhi, bản tính đều không tệ. Nếu con chịu giữ chúng bên người, sau này chúng ắt sẽ nhớ ơn mà phụng dưỡng.”
Nhớ ơn ư?
Hừ…
Kiếp trước ta hao tâm tổn trí nuôi dạy bọn trẻ, đổi lại chỉ là những lời chê cười và nhục mạ chẳng dứt, bản chất hung ác kia quả thật chẳng khác gì phụ mẫu chúng.
“Nhược bằng mẫu thân thương xót bọn trẻ đến thế, chi bằng thu về nuôi dưỡng bên mình.”
Lời ta thốt ra lạnh như băng.
Mẫu thân nghe vậy liền sa sầm mặt mày: “Con nói gì vậy? Con cái nhà họ Giang, sao ta có thể thu nhận!”
Ta khẽ nhếch môi, hỏi lại: “Vậy thì con có thể nhận ư? Mẫu thân thiên vị tỷ tỷ, từ thuở nhỏ con đã sớm biết. Vì tỷ ấy, người đã bao lần trách phạt con, chắc nay cũng chẳng nhớ nổi.”
“Song hiện tại, con sắp gả vào tướng quân phủ, việc gì nên, việc gì không, đã chẳng còn là một lời của con định đoạt. Mong mẫu thân từ đây cân nhắc lời nói hành động, chớ khiến thiên hạ chê cười!”
Ta nói từng lời sắc bén, chẳng chừa cho bà nửa phần mặt mũi. Mẫu thân tức đến đỏ mặt tía tai: “Ngươi… ngươi dám ăn nói với ta như vậy sao, ngươi…”
Ta không đổi sắc, lặng yên nhìn bà.
Cuối cùng, bà bị khí thế của ta ép lui, vội vàng rời đi, dáng vẻ chẳng khác gì hổ thẹn hoá giận.
12
Đến lễ đại thọ bốn mươi lăm của hoàng thượng, ta đặc biệt chọn một bộ váy màu sáng, dung nhan đoan trang, kiều diễm rạng ngời.
Trong yến tiệc, thế tử dẫn theo Giang Dữ ngồi hàng đầu, phía sau còn có Thẩm Lâm Lang – nay đã bị giáng làm thiếp.
Từ lúc ba người bọn họ bước vào, mọi ánh nhìn liền dồn cả về phía ấy.
Chúng nhân nể sợ thân phận thế tử không tiện bàn luận, nhưng lại không nương tay khi châm chọc Giang Dữ – một tiểu quan ngũ phẩm:
“Xem ra Giang đại nhân gần đây cũng thành thật hơn rồi, vẫn là thế tử lợi hại.”
“Nghe đâu hôm đó còn là hắn cố tình dẫn dụ thế tử đến, cả một nhà đều chẳng phải hạng tốt lành gì!”
“Thẩm Lâm Lang kia thân là tiểu thư phủ Quốc Công, làm ra bao nhiêu chuyện nhơ nhớp, bị giáng làm tiện thiếp rồi còn không biết tự tìm cái chết!”
Thế tử Minh Ngọc cười khoái trá, sai Giang Dữ rót rượu cho hắn, chẳng mảy may bận tâm ánh mắt người đời.
Hoàng thượng thì vui vẻ thưởng vũ, thỉnh thoảng lại trò chuyện đôi câu cùng hoàng hậu.
Chỉ có Trấn Nam vương là mỉm cười quỷ dị, nâng chén cạn sạch không nói một lời.
Ta ngầm quan sát xung quanh, cảm thấy một tia khác thường.
Quả nhiên, đến giữa yến tiệc, một vũ cơ bỗng rút dao từ trong tay áo, lao về phía hoàng thượng.
Cùng lúc đó, không biết từ đâu xuất hiện vô số thích khách áo đen, vung đao chém loạn, thấy người liền giết.
Thị vệ chậm nửa nhịp mới phản ứng, vội vã hộ giá về phía hoàng thượng.
Còn các phi tần không người bảo hộ cùng các quan viên liền trở thành mồi ngon, chỉ trong chớp mắt, tiếng la hét, tiếng vũ khí vang khắp, máu nhuộm cả sân đình.
Giang Dữ lập tức hất tay thế tử, đoạt kiếm chém chết cung nữ bên quý phi, rồi khống chế lấy nàng.
Trấn Nam vương thấy vậy liền đứng dậy hét lớn:
“Bệ hạ, thị vệ trong cung đã sớm đổi thành người của bổn vương. Hôm nay chính là ngày hoàng đạo! Mời bệ hạ nhường ngôi!”
Hoàng thượng vừa giận vừa kinh hãi, chỉ tay quát:
“Trẫm thương ngươi tuổi nhỏ, từng vì mẹ ngươi mà tha mạng. Đây là cách ngươi báo đáp trẫm ư?”
Trấn Nam vương bật cười:
“Nếu năm xưa không phải ngươi và tiện nhân mẹ ngươi ngăn cản, thì thiên hạ này sớm là của bản vương. Bọn bất tài như các ngươi, cũng xứng ngồi ngai vàng sao?”
Hắn lại tiếp lời:
“Cũng nhờ Giang đại nhân giúp sức, mê hoặc được thế tử, đoạt lấy binh phù phủ Lâm An. Hiện giờ ba vạn quân đã kéo tới cổng thành!”
“Hôm nay ta chỉ đếm đến ba. Nếu bệ hạ không chịu thoái vị…” – ánh mắt hắn lướt qua quý phi đang khóc ròng – “Bổn vương sẽ tiễn quý phi của ngươi về trời trước!”
“Ba!”
Trấn Nam vương nâng cao chủy thủ.
“Hai!”
Quý phi mở lớn đôi mắt trong nỗi kinh hoàng, chủy thủ trong tay hắn chuẩn bị đâm xuống…
Tim ta thoáng run lên.
Nhưng… tiếng “một” mãi chẳng cất lên, mà thay vào đó là tiếng gió xé không của một mũi tên, bắn thẳng vào sau gáy Trấn Nam vương!
Trấn Nam vương trừng mắt, ngã vật xuống đất không kịp trăn trối.
Giang Dữ hoảng hốt đến tè ra quần, ngồi phệt trên đất không dậy nổi.
Ta quay đầu nhìn – là Triệu Thanh Ngôn!
Tiểu tướng quân của ta vẫn giữ nguyên tư thế bắn cung, ánh mắt như lưỡi kiếm, đảo khắp đám đông rồi dừng lại nơi ta.
Ta khẽ gật đầu, báo bình an.
Lúc này hắn mới yên tâm bước lên, hướng về phía thánh thượng mà tấu:
“Tâu hoàng thượng, phản đảng của Trấn Nam vương trong ngoài hoàng cung đã bị tiêu diệt toàn bộ. Trấn Nam vương phi mang theo hài tử tự thiêu tại vương phủ. Những kẻ tham gia tạo phản cũng đều bị bắt giữ.”
Hoàng thượng gật đầu, ánh mắt lạnh như băng dời về phía Giang Dữ.
Giang Dữ ngồi bệt dưới đất, thất thần lẩm bẩm: “Không thể nào… rõ ràng có ba vạn đại quân…”
Triệu Thanh Ngôn trầm giọng: “Làm gì có ba vạn quân? Ngươi ngu dại đến nỗi không nhận ra cả binh phù cũng là đồ giả.”