QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Thân hình hắn khẽ run, nhìn ta đầy bất lực, sau đó nhẹ nhàng lau đi vết kẹo bên khóe môi ta.

Hắn nói khẽ:

“Ba tháng nữa, nàng sẽ trở thành thê tử của ta.”

Tâm ta khẽ động, bỗng thấy thời gian trôi quá chậm.

Ta thật sự nóng lòng muốn đến ngày đó, muốn thấy tiểu tướng quân của ta cưỡi cao mã đến rước ta về làm thê.

Hiển nhiên hắn cũng mang tâm trạng như vậy, liền thở dài:

“Tuy ta mong sớm cưới được nàng, nhưng không thể vì lòng nóng vội mà khiến nàng chịu thiệt. Ta muốn Tuý Tuý trở thành tân nương khiến cả Thượng Kinh phải hâm mộ.”

Nhìn dáng vẻ thành khẩn của hắn, ta chợt nhận ra – ta đã không còn là thiếu nữ ngây ngô năm nào.

Từng trải kiếp trước đen tối, có khoảnh khắc ta thật lòng muốn kể tất cả với hắn.

Nhưng ta lại sợ.

Sợ rằng hắn sẽ nảy lòng khúc mắc.

Ta rụt rè thổ lộ:

“Thanh Ngôn ca ca, thật ra muội không phải là một cô nương tốt.”

Hắn mỉm cười như trẻ nhỏ, ngẩng đầu nói:

“Nếu Tuý Tuý không phải, thì thiên hạ này ai mới là người tốt?”

Ta nhìn hắn chăm chú, thật lòng nói:

“Muội đã không còn ngây thơ như trước, huynh cũng biết chuyện trong yến tiệc rồi… Nếu muội không ra tay trước, thì kẻ rơi xuống địa ngục chính là muội.”

Triệu Thanh Ngôn thoáng sững sờ, mặt chợt nghiêm lại:

“Thật là tỷ tỷ nàng cố ý bày mưu hãm hại sao?”

Tâm ta chìm xuống, sợ hắn nghe xong sẽ lập tức rời đi.

Song hắn lại ôm ta thật chặt, giọng nói đầy thương xót:

“Là ta không bảo vệ tốt cho nàng. Xin lỗi.”

Tâm trí vừa nguội lạnh của ta, phút chốc lại bừng lên sức sống, ấm áp tràn về khắp cõi lòng.

Hắn vùi đầu vào hõm cổ ta, mũi khẽ sụt sịt:

“Tuý Tuý làm rất tốt. Cái ả tỷ tỷ lòng dạ rắn rết và tên Giang Dữ kia thật đúng là một giuộc, dám khi dễ người của ta.”

“May mà Tuý Tuý thông minh lanh lợi, khiến bọn chúng tự rước lấy quả báo, mất cả chì lẫn chài, thật đáng đời…”

Ta nghe hắn lẩm bẩm mắng mỏ, bật cười không nhịn được.

Đưa tay lau nước mắt cho hắn, bất ngờ nhận ra – tiểu tướng quân của ta hóa ra cũng là một “tiểu khóc bao” ẩn giấu.

Nhưng hắn lắc đầu:

“Ta không khóc. Chỉ là trong lòng áy náy, vì những ngày qua không ở Thượng Kinh, đến cả chuyện hệ trọng xảy ra bên cạnh nàng cũng chẳng hay biết…”

Hắn vì suýt chút nữa mà mất đi ta, nên trong lòng day dứt không yên.

Mà lòng ta lại mềm nhũn như nước, chẳng kìm được, cúi xuống hôn nhẹ lên hàng mi của hắn.

9

Có lẽ hôm nay người đi đường quá đông, phu xe vì tránh người mà đánh lái, ai ngờ lại khiến bánh xe va vỡ.

Cũng may Triệu Thanh Ngôn lập tức đỡ lấy ta làm đệm, bằng không, ta hẳn đã ngã mà sưng đầu một cục to tướng.

Thấy vậy, ta chỉ đành sai người về Thẩm phủ dắt thêm một chiếc xe khác.

Chờ đến khi ngồi yên vị, Triệu Thanh Ngôn mới ngoan ngoãn ôm lấy eo ta.

Hắn vừa định mở lời, thì xe ngựa bất ngờ khựng lại, hắn vội vòng tay che đầu ta, sợ ta lại bị va đập.

“Muội muội! Ta van muội, xin muội hãy cứu lấy chúng ta!”

Một giọng nữ the thé vang lên ngoài xe, ta nhận ra là tiếng của Thẩm Lâm Lang.

Ta khẽ hôn lên khóe môi của Triệu Thanh Ngôn để trấn an hắn, rồi ra hiệu muốn tự mình xem xét.

Vén nhẹ rèm xe, ta thoáng ngẩn người khi thấy Thẩm Lâm Lang đang quỳ rạp bên đường, hai đứa nhỏ cũng quỳ theo bên cạnh.

Mặt nàng tái nhợt, tóc tai rối loạn, song bởi dung mạo xinh đẹp nên càng khiến người khác thấy thương xót.

Lúc này, nàng đang không ngừng dập đầu trước mặt ta, mạnh đến mức tưởng chừng sắp đập vỡ trán.

“Muội muội, ta van cầu muội cứu lấy tỷ tỷ, cứu lấy hai đứa nhỏ này! Nay chỉ có muội mới có thể cứu chúng ta, nếu muội không giúp, tỷ chỉ còn con đường chết!”

Thẩm Lâm Lang khóc như đứt ruột, nhưng lời nào lời nấy đều mang hàm ý uy hiếp.

Người qua đường không rõ đầu đuôi, thấy nàng quỳ khóc thì lập tức bênh vực:

“Cô nương kia thật lòng dạ sắt đá, ngay cả Tỷ ruột quỳ lạy cũng chẳng động lòng!”

“Ta trông tiểu thư trong xe hẳn là thấy Tỷ goá con côi dễ bắt nạt nên mới cố ý lạnh lùng như vậy!”

Ta cười khẽ. Giang phủ người đầy tớ đông như kiến, nào phải “goá phụ cô nhi” như thiên hạ tưởng?

“Tỷ đây làm gì vậy? Bao ngày không gặp, muội thật chẳng dám nhận lấy đại lễ này đâu.”

Sắc mặt Thẩm Lâm Lang thoáng qua nét khó xử, nhưng vẫn gào khóc không ngớt, ra sức trói buộc:

“Những ngày qua ta bị kẻ ác hành hạ không thôi, thân thể ngày một suy kiệt. Nhưng con ta còn nhỏ, không thể sống thiếu mẹ…”

Ta như sực tỉnh: “Ồ, ra là tỷ tỷ muốn tìm cho hai đứa trẻ một kế mẫu? Việc đó đơn giản mà, cần gì phải quỳ thế này?”

Thẩm Lâm Lang cắn môi: “Người ngoài rốt cuộc chẳng phải thân thích. Chỉ có muội là tỷ muội cùng mẹ, ta van muội nuôi giúp hai đứa trẻ. Chúng bằng lòng nhận muội làm mẫu thân!”

Ta bật cười vì tức.

Ngươi nguyện thì ta nhất định phải chấp thuận sao?