Hắn lại siết tay ta, cúi bên tai thì thầm:

“Nguyệt Thiển, cảm tạ nàng.”

“Cảm tạ ta điều gì?”

“Cảm tạ nàng năm đó, chưa từng thực sự buông bỏ ta.”

Ta nhìn hoa râm bên tóc hắn, cùng nếp nhăn hằn nơi khóe mắt, trong lòng dâng lên một mảnh ấm áp.

Ta nắm lại tay hắn, khẽ nói:

“Cũng cảm tạ ngươi, chưa từng buông bỏ ta.”

Chúng ta nhìn nhau mà cười, vạn ngôn đều hóa thành vô ngôn.

Đầu phố, pháo hoa bỗng nở rộ, chiếu rực rỡ cả đêm trường.

Ta ngẩng đầu nhìn pháo hoa, như thấy cả một đời chìm nổi, cuối cùng viên mãn.

Từ một nha hoàn ti tiện, đến ngôi vị tôn quý An Bình Vương phi.

Ta dựa vào, chưa từng là vận khí.

Mà là dũng khí khi lâm vào tuyệt cảnh vẫn không cúi đầu, cùng quyết tâm dẫu bất luận khi nào, cũng tự chủ mệnh vận của chính mình.

Ta, Thẩm Nguyệt Thiển, đời này —— vô oán, vô hối.