- Trang chủ
- KHÔNG ĐƯỢC YÊU THƯƠNG
- Chương 6
Chương 6
Truyện: KHÔNG ĐƯỢC YÊU THƯƠNG
Tác giả: Tiểu Linh Nhi Edit
Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
6
Rời khỏi văn phòng luật sư, tâm trạng của An An vẫn luôn trầm lặng.
Con hiểu rằng bố mẹ sắp ly hôn, từ nay về sau, bố sẽ có gia đình mới, cuộc sống mới…
Tôi nhìn đứa trẻ vốn hoạt bát, vui vẻ nay trở nên ít nói, trầm mặc, sống mũi không khỏi cay xè.
Tôi cố nặn ra giọng nói vui vẻ, cất tiếng hỏi:
“An An, con có muốn đi đâu chơi không? Đi đâu cũng được hết!”
An An ngẩng đầu lên, ánh mắt cuối cùng cũng hiện ra chút ánh sáng:
“Thật hả mẹ?”
Tôi gật đầu, mỉm cười đáp:
“Không những thật, mà sau khi chơi mệt rồi chúng ta còn có thể mua một cây kẹo bông gòn nữa đó!”
An An cũng giống Phó Đình Việt, thể trạng yếu, đường ruột không tốt nên tôi chưa bao giờ cho hai cha con ăn vặt ngoài đường.
Nhưng bây giờ, chỉ cần con vui, mọi nguyên tắc đều không còn quan trọng.
An An suy nghĩ rất nghiêm túc, một lúc sau ánh mắt đầy mong đợi nhìn tôi nói:
“Mẹ ơi, con có thể đi công viên trò chơi không?”
“Lần trước vì ba đột nhiên biến mất… mấy trò sau con còn chưa được chơi…”
Tôi đau lòng quỳ xuống ôm con vào lòng:
“Được, lần này mẹ sẽ chơi cùng con.”
Nhân viên soát vé nhìn thấy chúng tôi, liền từ trong túi lấy ra một cây kẹo mút đưa cho An An:
“Bé ngoan, lần này phải theo sát mẹ đấy nhé! Nếu có vấn đề gì nhớ đến tìm cô nha!”
An An nhìn tôi một cái, thấy tôi gật đầu đồng ý mới lễ phép nhận lấy và cảm ơn.
Nhân viên xoa đầu An An đầy yêu thương rồi nghiêm giọng nói với tôi:
“Lần trước là ba cháu dẫn đi phải không? Tôi chưa từng thấy người cha nào vô tâm như thế!”
“Có chuyện gì mà quan trọng đến mức để mặc con một mình trong công viên chứ?”
“Cô không biết hôm đó thằng bé tội nghiệp đến mức nào đâu, mắt đỏ hoe như con thỏ nhỏ vậy đó…”
“Làm cha mẹ thì phải có trách nhiệm chứ, sao có thể đối xử với con như thế? Nếu hôm đó gặp phải người xấu thì hối hận cũng đã muộn rồi!”
Tôi chỉ biết cười trừ, nhưng trong lòng như bị một bàn tay vô hình siết chặt, dằn vặt, vò nát.
Trong đầu lại hiện lên hình ảnh hôm đó — An An khóc đến ngất đi, miệng vẫn gọi “bố ơi”…
Bất kỳ người lớn nào cũng biết con cái là quan trọng nhất.
Vậy mà tôi không thể hiểu nổi, một người cha từng yêu thương con hết mực…
Sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc đứa trẻ trong một công viên rộng lớn mà không nói lời nào?
Chỉ vì đứa bé tên An An của An Tâm mới là người anh ta muốn bảo vệ sao?
Chẳng lẽ… anh ta xem An An của tôi chỉ là vật thay thế cho nỗi nhớ “Bạch nguyệt quang” của mình sao?
Nghĩ đến đó, lửa giận trong lòng tôi ngày càng dâng cao.
Phó Đình Việt… tôi không muốn tìm lý do để thông cảm cho anh, càng không thể tha thứ cho một người cha tệ hại như thế.
An An nắm tay tôi, vui vẻ vừa đi vừa giới thiệu các trò chơi lát nữa muốn chơi.
Nhưng đang nói giữa chừng, con bỗng khựng lại.
Trên bức tường ảnh dành cho khách tham quan bên đường, có dán một bức ảnh mới tinh.
Phó Đình Việt đang ôm An An, cười rạng rỡ.
Nhân viên công viên nhận ra An An, liền vui vẻ bước tới:
“Bức ảnh này là do một quý ông nhờ chúng tôi chụp mấy hôm trước. Giờ có muốn lấy về không?”
Tôi còn đang do dự chưa biết nên đồng ý hay từ chối, thì An An đã cất tiếng trước:
“Không cần đâu chú ơi, con chỉ muốn nhìn thôi ạ.”
Nói xong, con quay lưng bước vào trong, không chút lưu luyến.