Chương 7

Truyện: KHÔNG CẢM GIÁC

Tác giả: Giai Kỳ Nhu Mộng Edit

14.

Hôm làm thủ tục nhập học.

Ba lại khóc, còn mẹ thì ôm lấy ông dỗ dành mãi.

“Hu hu… lỡ như con gái bị bắt nạt thì làm sao bây giờ?”

“Anh không phải đã cầm súng dạy dỗ hiệu trưởng một trận rồi sao? Còn quyên tặng ba tòa nhà, sau này ai dám động vào con bé nữa chứ?”

“Nhưng… con bé không biết đau, lại chẳng mách ai, lỡ bị mấy đứa mất nết bắt nạt thì sao!?”

Tôi và anh trai nhìn nhau, cười khẽ.

Sớm quen rồi cảnh ba ở ngoài thì lạnh lùng như sát thủ, về nhà lại giả khóc để mẹ dỗ.

Ba càng khóc càng nhập vai, khóc ướt cả vai áo mẹ.

Đúng lúc ấy, anh trai hiểu ý mở cửa xe, bế tôi xuống.

Vừa đặt tôi xuống đất, mẹ bá đạo lấy nụ hôn bịt miệng ba lại.

Hai người trong xe hôn nhau thật lâu, xe mới chịu lăn bánh.

Anh trai đưa tay che mắt tôi, lẩm bẩm dặn dò:

“Lớp anh ở tầng một tòa A, ngay phòng đầu tiên, nhớ tan học phải đến tìm anh, biết chưa?”

Anh nghĩ một chút, lại nói thêm: “Chỉ cần nhớ anh, thì lúc nào cũng có thể đến.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu:

“Anh trai, câu này anh nói lần thứ tám mươi hai rồi đó, anh lải nhải ghê luôn.”

Anh cười, nhéo má tôi:

“Vậy con ngốc này đã nhớ phòng anh chưa? Nếu em không tới… anh sẽ buồn lắm đấy.”

Tiếng chuông tan học vừa vang lên.

Tôi lập tức chạy thẳng đến lớp anh trai.

Vừa đến cửa, đã nghe thấy có mấy người đang chửi anh.

Chúng gọi anh là quái vật.

Anh chẳng để ý, chỉ cúi đầu đan len, từng mũi từng mũi cẩn thận.

Mùa đông sắp tới.

Anh nói trước khi ngủ đông, phải chuẩn bị sẵn quà Giáng Sinh và quà Tết cho tôi.

Để tôi có một mùa đông thật vui vẻ.

“Này! Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày điếc à?”

“Không thể nào? Vừa xấu xí vừa là đồ câm điếc sao?”

Mấy kẻ đó vẫn tiếp tục chửi.

Tôi lao vào như một quả đạn pháo.

Xách nguyên thùng rác ném thẳng vào người bọn chúng.

“Đồ quái vật là mấy người đó! Đồ xấu xí! Đồ rác rưởi!”

Nhưng bọn chúng chẳng hề sợ hãi, miệng vẫn tiếp tục lèm bèm.

“Con nhãi nào đây? Dám ném rác vào người tao?!”

“Nhìn như cây giá đỗ ấy, trưởng thành chưa hả? Đừng bảo là thích con quái vật này nhé? Ghê tởm thật…”

Chưa kịp nói xong.

Anh trai đã xách nguyên cái ghế đập thẳng lên đầu hắn, máu văng tung tóe.

Cả lớp học hỗn loạn.

“Dám nói thêm một câu nữa, tao tiễn mày xuống địa ngục.”

Giọng anh lạnh buốt như băng, đuôi mắt đỏ ngầu.

Thấy máu, mấy tên kia sợ hãi, chạy tán loạn.

“Đi thôi, mình về nhà.” Anh nắm chặt tay tôi.

Trước đây, tôi sợ mọi người chê tôi nói lắp, nên rất ít mở miệng.

Nhưng từ khi khỏi hẳn, mỗi ngày ngồi trong xe về nhà.

Tôi dính lấy anh trai, thao thao bất tuyệt.

Nói bạn cùng bàn hay ợ, giáo viên giảng bài thì như hát ru.

Nói đồ ăn trong căn-tin chẳng ngon bằng ba nấu.

Mấy chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, tôi kể một mạch cả tiếng đồng hồ.

Anh trai chẳng bao giờ thấy phiền, cũng chưa từng bảo tôi im miệng.

Ngược lại, anh mỉm cười nhìn tôi:

“Ừ, rồi sao nữa?”

Tôi hơi ngẩn người.

Tôi cảm thấy mình và anh trai bây giờ, giống hệt cái sticker mèo con kia vậy.

Tôi líu lo nói không ngừng.

Anh trai thì mỉm cười nghe tôi kể mấy chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi.

Những câu nói chẳng đâu vào đâu của tôi, anh đều trả lời từng câu một.

“Rồi rồi nha, hai đứa trẻ xấu xa đánh nhau bằng chổi bị ba chúng đánh một trận, khóc um sùm, khóc xấu cực kỳ luôn!”

Anh trai dùng khăn ướt tỉ mỉ lau sạch nước bẩn trên tay tôi:

“Sau này thấy người ta đánh nhau, em phải tránh xa ra, biết không?”

“Biết rồi ạ!”

“Còn chuyện hôm nay anh đánh người, em đừng nói với ba mẹ, được không?”

Tôi vốn định mách lẻo, nghe xong lập tức xìu xuống.

“Tại sao vậy ạ?”

“Vì anh muốn tiếp tục được đi học cùng em.”

Anh nói, nếu ba mẹ biết anh bị bắt nạt.

Ba chắc chắn sẽ giả bộ khóc, ép anh nghỉ học mất.

15.

Sau một tháng học ở trường.

Tôi gặp lại Giang Nguyên Nguyên.

Cô ấy trở thành học sinh chuyển trường, là bạn cùng bàn mới của tôi.

Anh trai cô ấy — cũng chính là nam chính, Giang Thanh — cũng học ở trường này.

Nghe nói anh ấy theo Nguyên Nguyên chuyển trường đến đây.

Vì Nguyên Nguyên bị bệnh, cần điều trị ở bệnh viện gần đây.

Anh trai cô ấy không yên tâm, nên đi theo luôn.

Gặp lại Nguyên Nguyên.

Cô ấy còn vui mừng hơn cả tôi.

Tan học là lập tức kéo tôi đi tám chuyện.

“Cửu Cửu!! Cậu béo hơn rồi nè! So với hồi trước gầy tong teo, giờ đáng yêu hơn nhiều, sờ cũng thích hơn nha!”

“Ba mẹ mới của cậu có tốt với cậu không? Tốt lắm đúng không! Mình thấy trước tương lai của cậu chưa từng sai bao giờ đấy!”

Hồi còn ở trại trẻ mồ côi, cô ấy cực kỳ thích nắn má tròn của tôi.

Tôi vẫn nhớ, lần cuối cùng bị đưa lên bàn phẫu thuật để rút máu.

Là cô ấy đã gọi tôi tỉnh dậy.

Cô ấy kéo tôi thoát khỏi căn phòng trắng kín mít, ngột ngạt ấy.

Lần đó, tôi thật sự nghĩ mình sẽ chết.

Đầu nặng trĩu, bụng đói cồn cào.

Bên tai chỉ nghe tiếng gió ù ù thổi qua.

Nguyên Nguyên kéo tay tôi, chạy thục mạng trong rừng.

“009! Không được ngủ! Nghe thấy không?!”

“007… mình… mình chạy… không nổi nữa… cậu… cậu đi… đi trước đi…”

“Chúng ta sắp thoát được rồi, cậu không được ngủ!!”

“Nếu không… nếu không mình sẽ… không làm bạn cậu nữa đâu!”

Nhưng hôm đó, chúng tôi không thoát nổi.

Chỉ chưa đầy nửa ngày.

Tôi và Nguyên Nguyên bị mấy gã đàn ông cao lớn mặc đồ đen bắt về.

Bị nhốt ba ngày.

Ba ngày sau, Nguyên Nguyên bị một gã đeo kính, mặc áo blouse trắng dẫn vào phòng thí nghiệm.

Còn tôi giống như đồ bỏ đi, bị vứt hẳn sang một bên.

Họ không còn kéo tôi đi tiêm thuốc nữa.

Cũng chẳng dùng kẹo dâu dụ tôi lên bàn phẫu thuật nữa.

Sau khi Nguyên Nguyên từ căn phòng trắng bước ra.

Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cô ấy đã… thay đổi.

Cô không còn tìm cách bỏ trốn nữa.

Ngày ngày ôm lấy mai rùa và ba đồng xu đồng.

Xem bói, tính quẻ, đoán mệnh.

Cô ấy đoán ra thiên cơ, biết ai sống, ai chết, biết ở đâu có kho báu vàng bạc.

Tất cả đều ứng nghiệm.

Viện trưởng và gã đeo kính trắng cười rạng rỡ mỗi ngày.

Chẳng bao lâu sau, trong trại mọc lên hết tòa nhà trắng này đến tòa nhà trắng khác.

Số trẻ con trong trại từ 5 đứa tăng thành 25, rồi thành 35…

Nhưng từ 35 đứa, dần dần giảm xuống, cho đến khi chỉ còn 5 đứa cuối cùng.

Những đứa biến mất… đã đi đâu, tôi không biết.

Nhưng tôi… rất tò mò.