Hoa Tuylip Đen, tiểu thuyết tình yêu, văn học lãng mạn, tiểu thuyết kinh điển
11.
Thì ra, năm anh trai chín tuổi.
Anh được mẹ nhặt về nhà.
Lúc đó, ba bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh ở nhà.
Mẹ đến chùa Linh Âm cầu phúc.
Tình cờ thấy một đứa bé đầy máu, co ro trong rừng sau núi của chùa.
Anh rất hung dữ, định dọa mẹ bỏ chạy.
Nhưng mẹ nhìn thấy đôi mắt rắn và chiếc đuôi rắn của anh… lại chẳng hề sợ hãi.
Ngược lại, lén lút bế anh về nhà.
Mẹ là bác sĩ giỏi, y thuật xuất sắc, nên dù cơ thể anh đặc biệt…
Chỉ mấy hôm sau đã trị khỏi hết thương tích cho anh.
Điều thần kỳ là, ngay ngày hôm sau khi anh được đưa về nhà.
Bệnh nặng của ba… khỏi hẳn.
Sau này tôi mới biết.
Là máu của anh trai có thể chữa bệnh, đã cứu sống ba.
Từng lo bị anh ăn thịt, tôi… không còn sợ nữa.
Bởi vì anh trai quá tốt.
Ngay từ lần đầu gặp mặt.
Anh đã muốn lén lút chữa khỏi chứng nói lắp của tôi.
Chỉ tại tôi quá ngốc, lại vô tình làm anh bị ngất trong cốp xe hôm đó.
Cho đến đêm hôm ấy…
Anh ấy để lại dấu răng trên cổ tôi.
12.
Bình thường, anh trai có thể duy trì hình dạng con người khá ổn định.
Nhưng tập tính của loài rắn thì chẳng cải thiện được chút nào.
Hai tháng trời lặp đi lặp lại, hết thời kỳ làm tổ lại đến thời kỳ nghiện cắn.
Hầu như ngày nào anh cũng trốn trong phòng.
Miệng không biết cắn cái gì, luôn rỉ máu.
Ngày thứ năm của thời kỳ làm tổ.
Tôi lén trèo từ ban công sang phòng anh, chui thẳng vào chăn.
“Anh… Tiểu Cửu không sợ đau, anh cắn em đi, đừng cắn thanh sắt nữa.”
Anh đẩy tay tôi ra, giọng yếu ớt:
“Tiểu Cửu… xuống dưới.”
Tôi vòng tay ôm chặt lấy cổ anh:
“Không! Em không đi! Em muốn ngủ cùng anh!”
Cuối cùng, anh thật sự không nhịn nổi nữa.
Anh nắm lấy ngón tay tôi, khẽ liếm, rồi cắn nhẹ một cái.
Mỗi lần cắn xong, anh hỏi: “Đau không?”
“Anh… Tiểu Cửu không sợ đau.”
Anh chẳng dùng bao nhiêu lực cả.
Giọng anh khàn khàn: “Nhưng anh thì đau… anh sợ em đau.”
13.
Trên bàn ăn.
Bát của tôi bị chất đầy thịt và rau thành một ngọn núi nhỏ.
Ba người họ thay nhau gắp đồ ăn cho tôi.
“Món cà ri gà con thích đây này, ăn từ từ thôi, trong bếp còn hai nồi nữa cơ.”
“Vợ ơi~ của anh đâu? Anh cũng muốn ăn mà~”
“Tiểu Cửu, đừng chỉ ăn mì, ăn thêm những món khác nữa, dinh dưỡng cân bằng mới cao lớn được.”
Anh trai bóc mấy càng cua, gắp thịt đặt vào bát tôi.
Những ngày này, bình luận luôn nhồi nhét vào đầu tôi.
Rằng anh trai tội ác tày trời, đã cắn chết không biết bao nhiêu người.
Nhưng sự thật đâu có giống như những lời đó.
Ngược lại, anh rất dịu dàng.
Anh sẽ tưới nước cho những bông hoa sắp héo.
Anh sẽ cho những con mèo hoang hấp hối uống máu của mình để cứu chúng.
Anh sẽ giúp những đứa trẻ bị lạc tìm về với mẹ.
Anh còn thay cảnh sát bắt mấy tên trộm vặt.
Anh trai chính là người giống mặt trời nhất trên thế giới này.
Ấm áp, rực rỡ và tốt đẹp.
Tỏa sáng, sưởi ấm những người xung quanh đang cần giúp đỡ.
Ngày hôm ấy.
Anh trai – mặt trời của tôi – nói:
“Ngày mai em nhập học, anh đi cùng em đến trường nhé?”
Sau nửa năm vào nhà họ Hứa.
Tôi đã đỗ vào trường cấp hai cùng trường với anh trai.
Nói là đỗ… nhưng thực ra không hẳn.
Là ba dùng mấy tầng lầu để đổi lấy chỗ học này cho tôi.
Tôi biết IQ của mình không cao.
Không có khả năng tự thi vào trường trọng điểm như vậy.
Nhưng bây giờ tôi có ba mẹ thương mà, hì hì.
Vì đặc tính loài rắn.
Từ cấp hai, anh trai đã rất ít đến trường.
Mọi người ở trường đối xử không tốt với anh.
Sau lưng họ gọi anh là “quái vật”, còn nguyền rủa anh không sống qua hai mươi tuổi.
Anh thì chẳng bận tâm gì những lời ác ý đó.
Nhưng sau khi ba mẹ biết chuyện, họ không cho anh đến trường nữa.
Họ thuê gia sư về nhà dạy học, nhưng tất cả đều bị ánh mắt anh dọa chạy mất.
Cũng may anh trai rất thông minh, tự học ở nhà, sau đó còn thi đỗ vào trường cấp ba trọng điểm.
Chỉ đăng ký tên ở trường, nhưng vẫn học ở nhà.
Nghĩ đến cảnh trong trường có những kẻ xấu bắt nạt anh trai.
Tôi thấy khó chịu vô cùng.
Thế nên tôi kiên quyết lắc đầu với anh:
“Em tự đi được, anh trai không cần đi cùng đâu.”
Anh mỉm cười, vừa bóc càng cua vừa nói:
“Nhưng học phí đã đóng rồi, không đi thì phí lắm đấy?”
Anh cố ý nói vậy.
Anh biết tôi sẽ xót tiền ba mẹ kiếm được.
Sẽ không bao giờ từ chối anh.
Anh không muốn để tôi một mình lẻ loi ở trường.
Nhưng tôi cũng không muốn anh bị tổn thương.
Tôi bĩu môi: “Trong trường có mấy đứa xấu, chúng không tốt với anh đâu.”
Anh nhẹ nhàng gỡ hạt cơm dính bên khóe miệng tôi, rồi bỏ vào miệng mình:
“Vậy thì… mỗi ngày em đến trường ăn trưa với anh nhé, bảo vệ anh có được không?”
Tôi vẫn còn lưỡng lự.
Mẹ đưa tay nhéo má tôi:
“Tiểu Cửu à, đồng ý với anh con đi, con còn lạ gì tính nó, dính lấy con từng chút một.”
Mẹ nói tôi đã bị anh trai “đánh dấu” rồi.
Sau này có thể sẽ… trở thành vợ anh ấy.
Mẹ còn bảo, mấy thủ tục nhận nuôi và hợp đồng trước đây… đều là giả.
Vậy nên, tôi và anh trai hiện tại… chẳng có ràng buộc pháp lý nào cả.
Còn chuyện sau này thì… khó nói lắm.
Tôi ngẩn người, trong lòng đầy thắc mắc.
Sao anh trai… lại thành chồng tôi rồi nhỉ?
Bây giờ tôi mới chợt nhận ra.
Những lời bình luận, những câu “nữ phụ” gì đó.
Tất cả đều là lừa gạt.
Chúng luôn nói tôi sẽ bị bỏ rơi, sẽ bị giết chết.
Nhưng những lời nguyền rủa ấy, chẳng có câu nào thành sự thật.
Càng kỳ lạ hơn.
Chúng chỉ xuất hiện vào những khoảnh khắc tim tôi đập loạn, sợ hãi đến mức muốn chết đi.
Như một cái gai.
Dụ dỗ tôi tự tay phá bỏ những hy vọng cuối cùng về hạnh phúc.
Nhưng kể từ khi có gia đình, tôi chưa từng phải lo sợ nữa.
Những dòng bình luận cũng biến mất từ lâu.
Chỉ là… tôi vẫn nhớ câu cuối cùng chúng để lại.
【Sau này nữ phụ vì tranh giành nam chính mà hại nữ chính! Đúng là độc ác!】
Tôi? Hại Tiểu Thất?
Buồn cười thật đấy.
Tại sao tôi phải hại bạn thân của mình chứ?
Hơn nữa, nam chính rốt cuộc là ai, tôi còn chưa gặp bao giờ.
Tại sao phải vì một người xa lạ mà trở mặt với Tiểu Thất?
Nói đến Tiểu Thất…
À không, giờ cô ấy tên là Giang Nguyên Nguyên rồi.
Không biết bây giờ cô ấy sống thế nào nhỉ?
Gia đình mới có đối xử tốt với cô ấy không?