Nửa đời còn lại, chỉ có thể sống trên xe lăn.

Tàn phế.

Lục Thời An tắt ti vi.

Anh đi tới, ôm tôi từ phía sau.

Giọng anh dịu dàng.

“Xong rồi, Vãn Ngâm.”

“Tất cả đều đã kết thúc.”

Tôi tựa vào ngực anh, ngước nhìn ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ, lặng im thật lâu.

Đúng vậy, tất cả đã kết thúc.

Anh ta phá sản, tàn phế, bị mọi người ruồng bỏ.

Anh ta mất sạch những gì từng có, từng tự hào.

Mối thù của tôi đã được báo, lẽ ra tôi phải vui mừng.

Thế nhưng tại sao, trong lòng tôi lại chỉ còn một khoảng trống mênh mang.

Không vui, cũng chẳng hả hê.

Người đàn ông mà tôi từng yêu bằng cả sinh mệnh, cũng từng hận bằng cả sinh mệnh.

Sau cùng, vẫn chỉ hóa thành một cái tên mơ hồ, không còn quan trọng trong đời tôi nữa.

11

Sau khi Phó Trình Bắc xuất viện, anh ta biến mất.

Không ai biết anh ta đã đi đâu.

Tập đoàn Phó thị chính thức tuyên bố phá sản thanh lý.

Nhà họ Phó cũng bị gạch tên khỏi hàng ngũ hào môn bậc nhất thành phố này.

Những ân oán tình thù năm xưa, dường như cũng cùng sự sụp đổ của tòa tháp thương nghiệp kia mà bị chôn vùi.

Tôi và Lục Thời An trở về nước.

Chúng tôi thu mua lại một số tài sản chất lượng do Phó thị để lại, thành lập công ty mới.

Mọi thứ, đều đang tiến triển theo hướng tốt đẹp.

Tôi đã nghĩ, sẽ không bao giờ còn nghe tin tức gì về Phó Trình Bắc nữa.

Cho đến một năm sau, vào một đêm mưa.

Tôi nhận được điện thoại từ phía cảnh sát.

Họ nói, Phó Trình Bắc đã giết người.

Người chết, chính là Lâm Nguyệt Nguyệt.

Khi tôi đến đồn cảnh sát, nhìn thấy anh ta.

Anh ta ngồi trong phòng thẩm vấn, mặc một bộ quần áo rẻ tiền ướt sũng.

Tóc tai rối bù, râu ria lởm chởm.

Anh ta ngồi trên xe lăn, cúi đầu xuống.

Nếu không phải vì gương mặt vẫn còn chút đường nét quen thuộc.

Tôi gần như đã không nhận ra, đây từng là Phó Trình Bắc oai phong lẫm liệt năm nào.

Cảnh sát nói với tôi.

Sau khi phá sản, Phó Trình Bắc sống trong một căn hầm ẩm thấp, tối tăm.

Chỉ dựa vào vài công việc lặt vặt để cầm hơi qua ngày.

Còn Lâm Nguyệt Nguyệt, sau khi bị anh ta hủy hoại, tinh thần hoàn toàn suy sụp.

Cô ta không biết từ đâu tìm ra chỗ ở của Phó Trình Bắc.

Cách một thời gian lại đến tìm anh ta.

Lúc thì mắng chửi, lúc thì khóc lóc, lúc thì quấn lấy.

Cô ta coi anh ta là thủ phạm duy nhất khiến đời mình thê thảm.

Cũng coi anh ta như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Đêm hôm đó, mưa rất to.

Lâm Nguyệt Nguyệt lại lần nữa tìm đến anh ta.

Cô ta say khướt, vừa khóc vừa gào.

Cô ta níu lấy áo anh ta, bắt anh ta chịu trách nhiệm, bắt anh ta trả lại cuộc đời cho mình.

Cô ta nói, tất cả những gì mình làm khi xưa, đều vì quá yêu anh ta.

Cô ta nói, việc cô ta trở nên thảm hại thế này, tất cả là do tôi — Giang Vãn Ngâm gây nên.

Trong căn hầm tăm tối, hai người giằng co, xô xát.

Trong hỗn loạn, Phó Trình Bắc chạm được vào một con dao gọt hoa quả.

Anh ta hoàn toàn sụp đổ.

Tất cả hối hận, uất ức, tuyệt vọng, trong khoảnh khắc đó bùng phát.

Anh ta giơ dao lên, điên cuồng đâm xuống người Lâm Nguyệt Nguyệt.

Một nhát, hai nhát, ba nhát…

Cho đến khi cô ta không còn động đậy.

Cho đến khi căn phòng tràn ngập màu đỏ chói mắt.

Làm xong thủ tục, tôi bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Lục Thời An đang chờ ngoài cửa, che ô cho tôi.

Anh hỏi.

“Xong cả rồi?”

Tôi gật đầu, ngồi vào xe.

Trong đầu thoáng hiện lại quá khứ.

Năm đó, cũng từ nơi này, Phó Trình Bắc vì muốn gánh tội thay tôi mà bước vào nhà giam.

Hôm anh ra tù, tôi đã đến đón.

Anh ôm tôi nói.

“Ngốc à, mạng này của anh là của em.”

Lần này, anh sẽ phải dùng sự hối hận vô tận, sống nốt quãng đời còn lại.

Tất cả những yêu hận ràng buộc giữa chúng tôi.

Cuối cùng, cũng khép lại bằng một dấu chấm bi thương thế này.

Tôi quay đầu, nhìn cảnh phố xá lùi nhanh ngoài cửa kính.

Mưa rửa trôi cả thành phố, cũng rửa trôi những quá khứ nhơ nhớp.

Tôi khẽ tựa vào vai Lục Thời An.

“Thời An.”

“Chúng ta về nhà thôi.”

Một cuộc đời mới, sau mưa tạnh trời quang, đang chờ tôi phía trước.