QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

7

Tôi sống ở một thị trấn nhỏ phía Nam nước Pháp.

Nơi đây có những cánh đồng oải hương bạt ngàn và những vườn nho rộng lớn.

Nắng rất đẹp, ngày tháng trôi qua bình yên và chậm rãi.

Lục Thời An ở bên cạnh tôi, anh không còn nhắc đến chuyện trong nước.

Tựa như tất cả những quá khứ nhơ nhuốc ấy đã bị chôn vùi cùng đám cháy và vụ tai nạn kia.

Tôi lại cầm lấy cây vĩ cầm.

Tay phải tuy không thể diễn tấu những bản nhạc khó.

Nhưng chơi vài khúc nhạc đơn giản thì không còn vấn đề gì.

Tôi xin được một công việc trong quán rượu nhỏ của thị trấn.

Mỗi tối, tôi kéo đàn cho những vị khách vừa uống rượu vừa trò chuyện.

Tiếng nhạc vang vọng, phảng phất nét tang thương của kẻ sống sót sau bể dâu.

Cho đến hôm ấy, sự xuất hiện của Phó Trình Bắc đã phá tan tất cả bình yên.

Đó là một buổi hoàng hôn.

Tôi vừa kết thúc phần biểu diễn, đang chuẩn bị cùng Lục Thời An về nhà.

Một chiếc Bentley màu đen dừng trước cửa quán.

Cửa xe mở ra, Phó Trình Bắc bước xuống.

Anh ta gầy đi rất nhiều, cũng tiều tụy đi rất nhiều.

Anh ta chen qua đám đông, đi thẳng về phía tôi.

Đôi mắt từng khiến tôi đắm chìm, giờ đỏ ngầu và chất chứa cơn điên cùng dục vọng chiếm hữu.

“Vãn Ngâm.”

“Tôi tìm được em rồi.”

Những vị khách xung quanh hiếu kỳ nhìn chúng tôi.

Lục Thời An bước lên, chắn tôi ra sau lưng.

Anh bình tĩnh nhìn Phó Trình Bắc.

“Ngài Phó, ngài nhận nhầm người rồi.”

Ánh mắt Phó Trình Bắc vượt qua Lục Thời An, khóa chặt lấy tôi.

“Đi theo tôi về nhà.”

Tôi khoác tay Lục Thời An, khẽ nghiêng đầu tựa lên vai anh.

Rồi dùng tiếng Pháp, nói với những vị khách xung quanh.

“Xin lỗi mọi người.”

“Chồng tôi có vẻ không mấy chào đón vị khách xa lạ này.”

Khuôn mặt Phó Trình Bắc lập tức trắng bệch như tờ giấy.

Anh ta không tin nổi nhìn tôi, rồi lại nhìn sang Lục Thời An bên cạnh.

Trong mắt anh ta, sự điên loạn gần như muốn nuốt chửng lấy tôi.

“Chồng?”

“Giang Vãn Ngâm, chúng ta còn chưa ly hôn!”

“Em dựa vào đâu mà dám lấy người khác?”

Nụ cười trên môi tôi không đổi, nhưng giọng điệu lạnh hẳn.

“Phó Trình Bắc, anh quên rồi sao?”

“Năm đó chính anh, vì muốn bảo vệ Lâm Nguyệt Nguyệt, đã tự tay đẩy tôi ra.”

“Giờ lại tới đây, còn bày đặt tình thánh gì nữa?”

Lục Thời An nắm chặt tay tôi, nhìn Phó Trình Bắc, trong mắt mang đầy khinh bỉ.

“Bây giờ Vãn Ngâm sống rất tốt, mong ngài đừng quấy rầy cô ấy nữa.”

Phó Trình Bắc hoàn toàn bị chọc giận, lao lên định giành người.

Bảo vệ của quán rượu lập tức lao đến.

Vệ sĩ của Phó Trình Bắc cũng ùa vào.

Chỉ trong phút chốc, quán rượu nhỏ đã rối loạn một mảnh.

Tôi nắm tay Lục Thời An, lạnh lùng đứng nhìn màn kịch hề.

Phó Trình Bắc bị ghìm chặt, vẫn còn gào thét về phía tôi.

“Giang Vãn Ngâm! Tôi vì em mà ngồi tù bảy năm, đây là cách em đối xử với tôi sao?”

Tôi bước đến trước mặt, nhìn thẳng vào mắt anh ta.

“Phó Trình Bắc, anh ngồi tù, rốt cuộc là vì ai, trong lòng anh rõ nhất.”

“Đừng quên, chính Lâm Nguyệt Nguyệt mới là kẻ chủ mưu vụ bắt cóc năm đó.”

“Anh gánh tội thay cô ta, bảo vệ cô ta, giờ còn tư cách gì mà trách tôi?”

Cơ thể Phó Trình Bắc chấn động dữ dội.

Anh ta bắt đầu dao động.

Dao động về hình tượng bạch liên hoa yếu đuối vô tội mà Lâm Nguyệt Nguyệt bấy lâu nay vẫn diễn.

Dao động về từng câu nói thút thít năm đó, liệu có phải tất cả đều là dối trá.

Cảnh sát nhanh chóng đến nơi.

Phó Trình Bắc vì gây sự ở nơi công cộng nên bị áp giải đi ngay tại chỗ.

Qua ô cửa xe cảnh sát, tôi nhìn thấy ánh mắt hoảng loạn thất thần của anh ta.

Trong đó có chấn động, có bàng hoàng,

còn có cả nỗi sợ hãi chính anh ta cũng chưa từng nhận ra.

Phó Trình Bắc, hãy tận hưởng món quà thứ hai tôi dành cho anh đi.

Lần thanh toán này, anh trốn không thoát.

8

Tôi nhận được email Lục Thời An gửi từ trong nước.

Trong đó có một bản báo cáo điều tra chi tiết.

Cùng vài đoạn video sắc nét.

Sau khi bị trục xuất từ Pháp về, Phó Trình Bắc không lập tức tìm đến tôi.

Anh ta bắt đầu điều tra lại vụ bắt cóc bảy năm trước.

Và cả vụ sảy thai đầy khuất tất của Lâm Nguyệt Nguyệt.

Với năng lực của Phó Trình Bắc, việc điều tra những sự thật từng bị cố ý che giấu vốn chẳng khó khăn.

Rất nhanh, anh ta tìm ra được vị bác sĩ năm đó nhận tiền của Lâm Nguyệt Nguyệt, làm giả giấy khám thai.

Cũng tìm ra cả ghi chép mua đạo cụ bụng bầu giả trong cửa hàng online của cô ta.

Lục Thời An viết trong email.

Khi Phó Trình Bắc xem hết toàn bộ chứng cứ, anh ta hút hết điếu này đến điếu khác.

Ngày hôm sau, anh ta đến viện điều dưỡng cao cấp nơi Lâm Nguyệt Nguyệt đang ở.

Không ai biết họ đã nói gì.

Chỉ biết, khi anh ta bước ra, trong mắt đã không còn chút ấm áp nào.

Thay vào đó là lạnh lẽo và tàn bạo.

Anh ta muốn báo thù.

Bằng cách tàn nhẫn, thậm chí còn tàn nhẫn hơn.