[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Họ đã trả lại toàn bộ hợp đồng cho chúng ta, nhưng hiện tại chúng ta vẫn còn đang ký hợp đồng giao hàng với Thẩm Thị, vẫn còn khoản thanh toán hàng chục triệu chưa hoàn tất.
Nếu sự việc cứ tiếp tục như thế, chúng ta không chỉ phải bồi thường cho các bên A, mà còn phải bồi thường số tiền vi phạm cực lớn cho Thẩm Thị.
Hơn nữa, họ cũng đều đã nghe tin Tổng giám đốc Thẩm đã quay lại Thẩm Thị, chuẩn bị thanh trừng nội bộ và giành lại quyền kiểm soát.
Vì thế phần lớn đối tác đã từ bỏ hợp đồng với chúng ta, dự định sẽ đến tìm Tổng giám đốc Thẩm để ký hợp đồng mới.
Tưởng tổng, chuyện này đã vượt quá khả năng xử lý của tôi rồi, mong Tưởng tổng thông cảm.”
Chát!
Một tiếng vang giòn giã vang lên.
Chiếc điện thoại của Tưởng Hào rơi thẳng xuống đất, còn lăn mấy vòng trên sàn.
Tôi còn chưa cần nói gì thêm, Tưởng Hào lúc này đã rõ ràng tâm thần vỡ vụn, thân thể lảo đảo như sắp ngã, ngay cả đứng cũng khó khăn.
“Tưởng tổng, Tưởng tổng, anh xảy ra chuyện gì vậy? Anh còn nghe tôi nói không?”
Người ở đầu dây bên kia chắc chắn cũng nghe thấy tiếng va đập vang dội đó, liền vội vàng hô lớn qua điện thoại, nhưng giọng nói vẫn đều đều, bình tĩnh vô cùng.
Nhìn ra được, cậu ta đã ghi nhớ rất kỹ lời của Tưởng Hào.
Phải nói rằng, chất lượng chiếc điện thoại này đúng là rất tốt.
Dù bị ném đến sắp bung cả vỏ, màn hình không sáng nữa, mà loa vẫn phát ra âm thanh cuộc gọi rõ ràng.
“Vu khống! Đây rõ ràng là vu khống! Cậu không nói với bên A rằng tất cả chỉ là tin đồn vô căn cứ sao?”
Tưởng Hào nằm rạp dưới đất, gào lên giận dữ, như thể đang cố bám víu lấy chút hy vọng cuối cùng giữa tuyệt vọng.
“Tưởng tổng, tôi đã nói rồi, nhưng các đối tác đều nhận được một bộ chứng cứ cực kỳ chi tiết, chứng minh rằng anh không nắm quyền thực sự trong Thẩm Thị, nên tôi cũng không còn cách nào khác.”
Giọng nói trong điện thoại lúc này, tôi thậm chí còn nghe ra được một chút bất lực pha lẫn đắc ý.
Nhìn ra được, trợ lý này đã có xu hướng ‘phá bình vỡ nồi’, chẳng buồn cố gắng nữa.
“Cậu… cậu lập tức đến từng công ty đối tác, đem hợp đồng ký lại, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu!”
Tưởng Hào đã bắt đầu nói năng lộn xộn, gào lên khản cổ qua điện thoại.
“Tưởng tổng, tôi cũng chỉ là một người làm thuê, gánh không nổi cái nồi to như vậy. Chức trợ lý này tôi cũng không làm nữa, đơn xin nghỉ tôi đã để trên bàn làm việc của anh rồi, mong đôi bên vui vẻ chia tay.”
Thế nhưng, trợ lý của Tưởng Hào lại quá mức bình tĩnh, nói dứt khoát câu cuối rồi dập máy.
Tút… tút… tút…
Trong điện thoại của Tưởng Hào, vang lên những tiếng bận kéo dài.
Mà những tiếng tút ấy, là bản nhạc hay nhất mà cả đời này tôi từng nghe.
22.
“Ai… là ai… lại có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy… giết người cũng chỉ một đao một mạng, thế mà không để cho tôi chút cơ hội nào sao…”
Nghe xong tin tức gần như là đòn chí tử trong điện thoại, Tưởng Hào đập tay mạnh xuống sàn, đôi mắt đỏ ngầu trừng khắp mọi nơi, như thể tất cả những người xung quanh đều là kẻ thù của hắn.
Còn tôi, trong lòng đã hoàn toàn hiểu rõ — chuyện này không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là kết quả từ một đêm ra tay của Lương Gia Mộc.
Vừa rồi lúc anh ta rời đi có nói bảo tôi đợi tin, chắc chắn cũng là để nói về chuyện này đi.
“Thẩm Thư Tuyên, tất cả là do cô làm đúng không?”
Khoảnh khắc này, Tưởng Hào cuối cùng cũng nghĩ đến tôi đang đứng bên cạnh, từ từ quay đầu lại, trên mặt lộ ra ánh mắt như ác quỷ.
“Phải thì sao? Không phải thì sao?”
Chuyện này tuy không phải tôi tự tay làm, nhưng tôi vẫn không phủ nhận câu chất vấn của Tưởng Hào, mỉm cười lạnh lùng nhìn hắn.
“Đúng là ông bà xưa nói chẳng sai, lòng dạ đàn bà là độc nhất! Thẩm Thư Tuyên, sao cô lại tàn nhẫn như vậy? Trước khi làm chuyện này, cô không nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng bao năm qua của chúng ta sao?”
“Hahaha! Tưởng Hào, tôi không nghe nhầm chứ, anh còn dám nói với tôi về tình nghĩa vợ chồng?”
Tôi cười lạnh nhìn hắn: “Tưởng Hào, khi anh mở phòng với ‘bạch nguyệt quang’ của anh, có nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng giữa chúng ta không?”
“Tôi… cho dù tôi có ngoại tình, thì cũng là vì cái nhà này, vì muốn để lại một đứa con cho nhà họ Thẩm!”
Tưởng Hào trừng mắt nhìn tôi, gào lên một câu khiến mọi người nghe xong đều chấn động.
“Để lại con cho nhà họ Thẩm? Vậy thì tôi phải cảm ơn anh quá rồi, tôi không cần đâu, lòng tốt của anh để dành cho người khác thì hơn.”
Tôi chậm rãi bước đến trước mặt Cố Đoá Đoá, khẽ chạm vào chiếc bụng vẫn còn đang run rẩy vì chưa rõ tình hình của cô ta, lạnh lùng nói:
“Đứa con hoang không biết cha là ai này, ai muốn thì cứ lấy!”
23.
“Thẩm Thư Tuyên, cô đừng chạm vào cô ấy!”
Tôi vừa chạm vào bụng Cố Đoá Đoá, Tưởng Hào lập tức giận dữ gào lên.
“Đúng vậy, loại đàn bà độc ác như cô, tránh xa cháu nội của chúng tôi ra!”
Còn bố mẹ Tưởng Hào cũng vội vàng lao đến chắn trước mặt tôi, cưỡng ép đẩy tôi ra xa khỏi Cố Đoá Đoá.
Lúc này bọn họ đã biết, tôi không còn là cái cây rụng tiền cho nhà họ Tưởng nữa, nên thái độ cũng trở nên không kiêng dè gì.
Tôi vẫn còn nhớ rõ lần đầu gặp bố mẹ Tưởng Hào, họ niềm nở với tôi biết bao nhiêu.
Hận không thể bày ra hai bàn đầy thức ăn để đón tiếp, nhìn thấy lễ vật tôi mang đến thì cười đến mức không khép miệng nổi.
Vậy mà giờ đây, vì đứa con hoang trong bụng Cố Đoá Đoá mà có thể đối xử với tôi như thế này.
Tôi cười lạnh một tiếng, không ngờ cái nhà này đến tận bây giờ vẫn còn nâng niu bảo vệ cái thai của Cố Đoá Đoá như châu báu, chẳng lẽ nhà họ Tưởng còn có ngai vàng để truyền lại chắc?
“Con trai à, tuy bố không biết công ty con đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc để nhận thua! Bố vẫn còn một chiêu này, đủ để chúng ta xoay chuyển tình thế trong tuyệt địa!”
Lúc này, ông bố chồng hung hăng trừng mắt nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nham hiểm.
Nhìn thấy nụ cười độc ác ấy, tôi vô thức rùng mình, liên tục lùi về sau một bước.
“Bố, con hiểu ý bố rồi, tất cả những việc này đều do Thẩm Thư Tuyên đứng sau giật dây! Chỉ cần khống chế được Thẩm Thư Tuyên, ép cô ta giao lại quyền đại diện, như vậy con vẫn là người sở hữu tài sản hàng chục triệu, vẫn là chủ nhân thật sự của nhà họ Thẩm!”
Nét tuyệt vọng trên gương mặt Tưởng Hào lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là tiếng cười âm hiểm không ngớt.
Ngay cả Cố Đoá Đoá đang bị mẹ chồng giữ chặt cũng nghiến răng, siết chặt nắm tay, giận dữ quát tôi:
“Con đàn bà tiện nhân kia, dám bịa chuyện chia rẽ tình cảm giữa tôi và anh Hào, suýt chút nữa phá hỏng cuộc sống tốt đẹp của lão nương! Lão nương với mày không xong đâu!”
Nói dứt lời, ba người như thể có sự ăn ý từ trước, giống như bị ác quỷ nhập xác, đồng loạt lao về phía tôi với ánh mắt hung hãn.