“Thư Tuyên, thằng Hào từ nhỏ đã miệng cứng tâm mềm, nó thật sự không có ý làm hại con đâu, con nhất định phải bình tĩnh lại!”

Đối mặt với đội bảo an xuất hiện đột ngột, mẹ của Tưởng Hào cũng luống cuống, vội vàng bước đến trước mặt tôi, ánh mắt đầy lo lắng cho con trai mình.

“Mẹ à, nếu hôm nay con không chuẩn bị trước, mang mấy anh bảo vệ này về nhà, thì chỉ riêng chuyện khóa thẻ thôi, mẹ và Tưởng Hào liệu có để yên cho con không?”

Tôi quay đầu nhìn người mẹ chồng giả tạo ấy, cười lạnh đáp.

“Thư Tuyên, mẹ… mẹ đâu có như con nói quá vậy chứ…”

Bị tôi đâm trúng chỗ đau, bà ta lập tức mất hết khí thế, không nói thêm được lời nào.

Còn Cố Đoá Đoá khi nãy còn đang nũng nịu ôm chặt tay Tưởng Hào, giờ thấy các anh bảo vệ xông vào thì đã trốn tít vào góc phòng khách, sợ đến mức không dám ló đầu ra.

Tôi chậm rãi bước đến bên cạnh Cố Đoá Đoá, chỉ tay về phía Tưởng Hào đang bị hai bảo vệ khống chế rồi hỏi:

“Cố Đoá Đoá, không phải cô gọi Tưởng Hào là anh trai thân thiết của mình sao? Giờ anh cô gặp chuyện, mà cô lại chỉ biết trốn một góc thế này à?”

“Tôi… tôi… tôi không cố ý trốn đâu, trong lòng tôi có anh ấy mà, chỉ là… tôi đang mang thai con của anh ấy, tôi không thể quá xúc động được…”

Cố Đoá Đoá lúc này nói năng lắp bắp, run rẩy nhìn tôi rồi lại nhìn Tưởng Hào.

“Thẩm Thư Tuyên, có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi, đừng làm khó Đoá Đoá!”

Dù đang bị giữ chặt không thể động đậy, nhưng Tưởng Hào vẫn không tỏ ra nhượng bộ chút nào, trừng mắt giận dữ về phía tôi mà hét lên:

“Thẩm Thư Tuyên, tôi đã nhận sai rồi, cô còn muốn tôi và Đoá Đoá phải thế nào nữa mới vừa lòng đây!”

Đối mặt với sự thách thức của tôi, Tưởng Hào một lần nữa bùng nổ, hắn không hiểu tôi phải làm sao mới có thể chấp nhận tình trạng hiện tại trong nhà, thế là hắn không giả bộ nữa, gào lên điên cuồng:

“Tôi chẳng đã nói với cô rồi sao? Cố Đoá Đoá hiện đang trong giai đoạn đầu thai kỳ, không thể tức giận, cũng không thể bị kích động!

Dạo này tình hình nhạy cảm, cô không thể nhường nhịn một chút à? Có chuyện gì không thể đợi đến khi đứa bé ra đời rồi hẵng tính sao?

Tôi nói cho cô biết, giờ nếu cô bảo người của mình rút lui thì mọi chuyện còn có thể cứu vãn, nếu không, lát nữa tôi nhất định sẽ khiến cô và cả nhà họ Thẩm hối hận không kịp!”

Trước sự giận dữ bùng nổ của Tưởng Hào, tôi cũng bước đến đối diện hắn, nhìn cái gương mặt giả tạo đó mà lạnh lùng chất vấn:

“Tưởng Hào, chuyện Cố Đoá Đoá mang thai là do tôi gây ra chắc? Anh ngoại tình với bạch nguyệt quang trong khi vẫn còn vợ hợp pháp ở nhà, rồi lại yêu cầu chính thất phải nhún nhường cho tiểu tam? Tôi chỉ muốn hỏi anh một câu thôi: Tôi nợ gì Cố Đoá Đoá chứ?”

“Nợ gì? Nợ vì tôi là chồng của cô! Nợ vì chúng ta kết hôn nhiều năm mà cô vẫn không sinh được con! Nợ vì trong bụng Cố Đoá Đoá là huyết mạch của nhà họ Tưởng tôi!”

Tưởng Hào nói những lời này với vẻ mặt đầy đắc ý và lý lẽ, cứ như thể người vô lý và rắc rối trong chuyện này lại chính là tôi vậy.

“Ha ha ha! Tưởng Hào, anh nói ra những lời này mà không thấy đỏ mặt sao? Có câu nói rất hay: ‘Kẻ đi cắm sừng người khác, sớm muộn cũng bị cắm sừng lại’. Anh là kẻ ngoại tình,mà lại dám chắc trong bụng Cố Đoá Đoá là con ruột của mình à?”

Tôi nhìn Tưởng Hào đang đầy tự tin, cười lạnh một tiếng, rồi đưa tay sờ vào món vũ khí cuối cùng tôi giấu trong túi áo.

Sau đó tôi bước tới bên Cố Đoá Đoá, nhẹ nhàng đặt tay lên cái bụng nhô cao của cô ta.

“Cô… cô định làm gì? Thẩm Thư Tuyên, cô không được phép ly gián tôi và Cố Đoá Đoá! Tôi đã tính kỹ rồi, đứa bé này chính là của tôi!”

Đối mặt với câu hỏi của tôi, Tưởng Hào ngây người trong giây lát, sự tự tin ban đầu dường như tan biến khá nhiều, thậm chí giọng nói cũng bắt đầu lắp bắp.

19.

Nghe qua cũng đủ hiểu, đến chính Tưởng Hào cũng không hoàn toàn chắc chắn đứa con trong bụng Cố Đoá Đoá là của mình.

Tưởng Hào lúc này ngừng vùng vẫy, hai mắt trừng trừng nhìn tôi không rời.

Còn Cố Đoá Đoá, nãy giờ trốn trong góc, giờ cũng bật dậy, gạt tay tôi ra, mặt đỏ bừng nói:

“Anh Hào, đứa bé trong bụng em đúng là của anh mà, anh đừng nghe Thẩm Thư Tuyên nói linh tinh! Anh quên rồi à? Đêm đó ở khách sạn…”

“Cố Đoá Đoá, đến nước này rồi mà cô còn giả vờ thanh cao? Mấy trò ‘trà xanh’ này lừa được đàn ông chứ không lừa được tôi đâu!”

Tôi lạnh lùng ngắt lời Cố Đoá Đoá, rồi bước đến gần Tưởng Hào, lạnh nhạt nói:

“Tưởng Hào, anh có biết vì sao bao năm nay chúng ta không có con không?”

“Còn vì sao nữa! Chẳng phải tại bụng cô vô dụng sao! Gà mái không biết đẻ, tôi cưới cô thì được tích sự gì?”

Gương mặt Tưởng Hào đỏ bừng vì tức, hắn lớn tiếng mắng tôi không kiêng dè.

Nhìn dáng vẻ điên cuồng của hắn, tôi chẳng những không bực, ngược lại còn mỉm cười mà nói:

“Có những người, giống đã không tốt, lại còn đổ lỗi cho đất không màu mỡ, kiểu người như vậy, đáng đời bị đội nón xanh.”

“Thẩm Thư Tuyên, cô nói rõ ràng xem, cô có ý gì?”

Tưởng Hào bối rối, không hiểu gì nhìn tôi.

Soạt!

Tôi lấy từ trong túi ra món vũ khí cuối cùng của mình, giơ cao trước mặt Tưởng Hào, lạnh lùng nói:

“Nhiều năm không có con, tôi từng nghi ngờ bản thân có vấn đề. Nhưng tôi đã đi rất nhiều bệnh viện để kiểm tra, kết quả đều cho thấy cơ thể tôi hoàn toàn bình thường.”

“Vì vậy, sau một lần ân ái giữa chúng ta, tôi đã lén giữ lại tinh dịch của anh mang đến bệnh viện để xét nghiệm.”

“Anh đoán xem, kết quả là gì nào?”

Tưởng Hào không ngờ tôi lại nói ra những điều này trước mặt bao nhiêu người, đứng sững tại chỗ, chết lặng nhìn tôi, nhất thời không thốt ra nổi một lời.

“Đúng vậy, chính xác như mọi người đang nghĩ! Trong tinh dịch của anh, không có lấy một con tinh trùng! Một con cũng không có!”

Tôi ném mạnh tờ giấy kết quả xét nghiệm vào mặt Tưởng Hào, khinh thường nói:

“Trước đây tôi vẫn còn nể mặt đàn ông của anh, nên sau khi cầm được kết quả cũng không muốn nói ra, vì sợ tổn thương đến lòng tự trọng của anh!”

“Nhưng không ngờ, anh chẳng những không quan tâm đến cảm nhận của tôi, lại còn dắt về một người đàn bà bụng vượt mặt!”

“Chỉ là anh cũng không ngờ nhỉ, người đàn bà anh ngoại tình bên ngoài, lại cắm sừng anh. Cái mũ anh đang đội, đúng là cao ngất trời!”

Tôi biết những lời vừa rồi, sẽ như nhát dao chí mạng giáng thẳng vào lòng tự tôn của Tưởng Hào.

Ngay cả bố mẹ chồng nãy giờ còn hung hăng, lúc này cũng đứng như tượng, hai mắt đờ đẫn vì không ngờ tôi lại có bằng chứng như thế.

Họ vạn lần cũng không thể ngờ, con trai của họ mới chính là con “gà mái không biết đẻ”.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Tôi nhất định không thể là loại đàn ông không sinh con được!”

Tưởng Hào vội nhặt tờ kết quả dưới đất lên, cả người mềm nhũn ngồi bệt xuống sàn.

Kết quả xét nghiệm trắng đen rõ ràng, nhưng hắn vẫn cố không muốn tin.

“Cái thứ đó nó mọc trên người anh, nếu anh không tin kết quả xét nghiệm của tôi, thì cứ đến bệnh viện mà kiểm tra lại lần nữa!”

Tôi lạnh lùng ném xuống lời cuối cùng, nhìn Tưởng Hào đang hoàn toàn sụp đổ.

“Á——”

Một tiếng gào thảm thiết bật ra từ cổ họng Tưởng Hào, hắn không còn chút kiêu ngạo nào nữa, ngồi phệt dưới đất, vô hồn nhìn tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi thấy trong mắt hắn là sự tuyệt vọng của kẻ đánh mất mọi mục tiêu sống.

Con người sống là phải có hi vọng.

Mà hi vọng của Tưởng Hào, đã bị tôi bóp chết không thương tiếc.