- Trang chủ
- KHĂN HỒNG HAI LẦN VÉN
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: KHĂN HỒNG HAI LẦN VÉN
Tác giả: Bơ không cần đường
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Chỉ là, ngày hôm sau vừa mở mắt ra, đã thấy cảnh tượng khiến người ta buồn nôn.
Phụ thân ta cùng phu nhân của ông lại tới trước mặt ta nịnh nọt lấy lòng.
Tâm tư của bọn họ, ai lại chẳng rõ? Là muốn trèo lên dây thân thích với ta mà thôi.
Cái chết của mẫu thân ta, bao nhiêu năm ta phải chịu ấm ức, chịu bất công, Cho dù có thế nào, ta cũng không thể tha thứ cho bọn họ.
Ta đưa cho phụ thân một khoản bạc lớn, xem như cắt đứt máu mủ.
Trong lòng ta vẫn thấy khó chịu. Nhưng ta hiểu, họ không xứng đáng để ta đau lòng.
Hôm ấy, Hy Ninh nói với ta rằng nàng yêu ta. Mọi mây mù trong lòng ta bỗng chốc tan biến sạch sẽ.
Sau này, chúng ta rời khỏi Thanh Châu. Ta được bổ làm huyện lệnh huyện Ninh An.
Có hiền thê trợ giúp bên cạnh, quan lộ của ta vô cùng suôn sẻ.
Ta nhớ năm thứ mười ta làm quan, được thăng làm tri phủ Tô Châu.
Năm ấy, Hoàng Hà vỡ đê, bá tánh lầm than.
Là Hy Ninh đứng ra vận động các thương hộ ở Tô Châu cứu tế nạn dân, Quyên góp ngân lượng cứu trợ thiên tai, Nhờ đó mà tai ương mới được khống chế kịp thời.
Cưới được thê tử như thế, phu còn mong cầu chi nữa?
May mà Mạnh Dật Văn không biết tự lượng sức. Nghe nói y thi mãi không đỗ, cuối cùng phát điên.
Thanh Ca ra khỏi lao ngục, muốn trở lại nghề cũ cũng chẳng ai cần, Cuối cùng lưu lạc đầu đường xó chợ, trở thành kẻ ăn xin.
Còn phụ thân ta cùng phu nhân ông thì chết đói. Ta đích thân lo liệu hậu sự cho họ, chôn cả hai ở cùng một chỗ.
Ta làm quan đến chức Thượng thư bộ Lại. Cùng Hy Ninh ân ái sáu mươi năm.
Sau khi cáo lão hồi hương, có ngày cháu nội hỏi ta:“Tổ phụ, vì sao người lại yêu tổ mẫu?”
Ta chợt nhớ về thuở niên thiếu, Khi ấy Hy Ninh cùng Mạnh Dật Văn lừa ta lên núi hoang, khiến ta dầm mưa cả đêm mà nhiễm phong hàn.
Ban đầu ta rất ghét nàng.
Cho đến một ngày, ta vô tình phát hiện — Người đều đặn mỗi tháng đưa sách cho ta lại chính là nàng.
Ta từng ném sách đi thật xa, nhưng cuối cùng lại nhặt về. Ta thật sự quá thích đọc sách.
Nàng cứ thế không ngừng mang sách đến cho ta. Lúc đầu ta cho đó là bù đắp, là điều hiển nhiên.
Nhưng chẳng biết từ khi nào, Nữ hài lặng lẽ đưa sách ấy đã bước vào tim ta.
Ta nhìn về phía góc cửa thư phòng, nơi ẩn hiện vạt áo của thê tử.
Nói với cháu:“Tổ mẫu của con dung mạo diễm lệ, Tổ phụ ta vừa gặp đã động lòng.”
Nghĩ đến bộ dáng kiêu ngạo của nàng ở ngoài cửa, Ý cười trên mặt ta thế nào cũng không dằn lại được.
Cháu nội hỏi: “Tổ phụ, người cười gì vậy?”
Ta đáp: “Ta có cười sao? Con mắt nào của con thấy ta cười?”
Cháu đáp tỉnh rụi: “Cả hai mắt con đều thấy rõ ràng.”