QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Cuối cùng, Mạnh Nhất Xuyên thi đỗ tiến sĩ. Ngày đó, ta rơi lệ, không rõ là cảm xúc gì.

Hắn dùng khăn tay lau lệ cho ta, cười nói: “Khóc gì chứ?

Từ nay vi phu sẽ làm quan tốt, để phu nhân có thể hùm giả hổ oai.”

Ta vừa khóc vừa cười: “Ta là vì vui mừng. Chàng chịu nhiều khổ cực, nay cuối cùng cũng có hồi báo.”

Hắn hôn nhẹ lên trán ta: “Phu nhân là đang đau lòng vì ta đúng không?

Vậy thì phải cảm tạ phu nhân, là nhờ có nàng, ta mới có thể rạng rỡ nhanh đến thế.”

Chúng ta trở về quê cử hành lại hôn lễ.

Đêm động phòng hoa chúc, Mạnh Nhất Xuyên vén khăn hồng của ta, cười nói: “Lần trước không thể tự tay vén khăn cưới của nàng, lần này coi như bù đắp.”

Hắn tháo trâm cài trên đầu ta, cởi áo cưới cho ta. “Nếm xuân tiêu, đêm ngắn chẳng được mấy khắc, phu nhân, chúng ta nghỉ thôi.”

Trướng đỏ cuốn lấy thân người, Hôm sau tỉnh dậy, ta mệt rã rời, lại bị tiếng đập cửa của Tước Nhi đánh thức.

Mạnh phụ và Mạnh mẫu tìm đến cửa, nói muốn gặp Mạnh Nhất Xuyên.

Hắn hôn lên trán ta: “Ta đi xem sao.”Ta phất tay ra hiệu.

Khi hắn trở lại, ta đã chỉnh tề y phục. Hắn ôm lấy ta, nói nhỏ:“May là có nàng.

Năm đó, chính đại phu nhân vì sợ phụ thân ta mê mẩn nữ nhân bên ngoài, nên gả mẫu thân ta cho ông ấy.

Kết quả lại hại mẫu thân ta khó sinh mà mất mạng.

Phụ thân ngoài miệng nói chỉ yêu đại phu nhân, Nhưng vẫn muốn có mẫu thân ta, rồi vì sợ đại phu nhân ghen mà bỏ mặc ta.

Nay lại muốn dựa vào danh tiếng của ta để rạng rỡ tổ tông.”

Ta vòng tay ôm lấy hắn, nhẹ vỗ lưng: “Họ đều là kẻ xấu cả.

Chỉ mình chàng là tốt với ta. Ta yêu chàng, sẽ mãi mãi bên cạnh chàng.”

Ta theo Mạnh Nhất Xuyên đến nhận chức ở huyện Ninh An.

Gia nghiệp Tống gia cũng được ta chuyển tới nơi ấy.Ở đó, ta quả thật làm được “hùm giả hổ oai”.

Nói thực lòng, cảm giác ấy cũng rất dễ chịu.Chỉ là… trong lòng ta có phần bất an.

Ta suy đi tính lại, rốt cuộc hiểu ra: Ngày xưa là ta che chở hắn, Nay đổi lại, ta lại dựa vào hắn. Ta thấy không quen.

Không được, ta phải buôn bán cho thật tốt, Không thể dựa dẫm vào Mạnh Nhất Xuyên.

Ta phải trở nên mạnh hơn, tiếp tục che chở hắn như trước.

Một hôm, Mạnh Nhất Xuyên say rượu trở về. Ta bước đến đỡ, hắn lại hất tay ta ra.

Ta tức giận quát lên: “Mạnh Nhất Xuyên! Ta nể mặt chàng mới nhẹ nhàng như vậy, chàng còn dám hất tay ta ra?

Thêm mấy ngày nữa có phải chàng định đánh ta luôn hay không?”

Hắn uất ức đáp: “Những người khác đều được phu nhân đích thân đến đón.

Chỉ còn lại mình ta. Ta phải đi nhờ xe của Trần tiên sinh mới về được.”

Xong rồi, lần này là lỗi của ta.

Từ sau khi ta cùng Mạnh Nhất Xuyên thành thân thực sự, hắn càng lúc càng khó dỗ.

Chuyện nhỏ cũng sinh chuyện, lần trước hắn đến hoa lâu, ta chẳng ghen tuông gì, hắn liền trách ta không yêu hắn, còn vương vấn Mạnh Dật Văn.

Trời đất chứng giám, chẳng phải ta cũng từng đến hoa lâu sao?

Toàn là chuyện làm ăn, chuyện vui trong chốn phong trần mà thôi.

Ta tin hắn, hiểu cho hắn, vậy mà hắn chẳng lấy làm cảm kích, lại còn bắt bẻ ta đủ điều.

Nghĩ đến đây, đầu ta lại bắt đầu đau. Ta phất tay cho người đánh ngất hắn, hắn mê man vẫn là yên ổn hơn.

Hôm sau, ta bị đánh thức bởi bàn tay ai đó đang véo mặt mình.

Mạnh Nhất Xuyên túm lấy má ta, giọng dỗi hờn: “Phu nhân, có phải nàng chán ta rồi không, mới sai người đánh ngất ta?

Ta có cách khiến nàng chỉ có thể nghĩ đến ta, trong lòng, trong mắt đều là ta.”

Ta gạt tay hắn ra: “Cách gì?”

Hắn ghé sát vào mặt ta. Sao ta lại có chút sợ hãi thế này?“Phu nhân, chúng ta sinh một hài tử đi.”

Ta vốn muốn cự tuyệt, nhưng có những việc vốn chẳng theo ý mình.

Hai tháng sau, ta được chẩn đoán mang thai.Phụ thân cười đến không khép được miệng.

Trong thời kỳ mang thai, ta tùy ý giày vò Mạnh Nhất Xuyên đủ điều, Hắn không những không than phiền, trái lại còn vui vẻ đón nhận.

6

Người ta trong lòng ta từng yêu là một cô nương tính tình nóng nảy, Nàng lại là vị hôn thê của huynh cùng cha khác mẹ với ta.

Ta vốn nghĩ đời này chẳng còn cơ hội, Ai ngờ huynh trưởng ta quả thật “có bản lĩnh”,

Ngay trong ngày thành thân lại muốn nạp kỹ nữ làm thiếp.Việc ấy ai có thể chấp nhận, nhất là nàng.

Thành thật mà nói, ta rất vui. Vì ta biết Hy Ninh sẽ không bao giờ nhún nhường.

Ta đoán chuyện hôn sự với huynh trưởng nhất định sẽ có thay đổi.

Nhưng không ngờ, bánh từ trên trời rơi xuống lại trúng đầu ta — nàng muốn gả cho ta.

Ta biết, nàng làm vậy là để trả thù huynh trưởng. Thế nhưng ta vẫn vui.

Ta như kẻ mộng du bước vào tân phòng, Một câu của nàng: “Đợi chàng thi đỗ tiến sĩ, chúng ta liền hòa ly.”

Khiến ta bừng tỉnh. Phải rồi, nàng ghét ta. Ta cũng nên ghét nàng.

Ta phối hợp với nàng, làm ra vẻ như rất chán ghét nàng.

Nhưng mỗi lần nàng khiến những kẻ ta không ưa phải chịu thiệt, Mỗi lần nàng cùng ta tế lễ cho mẫu thân, lòng ta không khỏi rung động, vui mừng.

Hy Ninh đưa ta đến Phúc Lộc thư viện, bắt ta dùi mài đèn sách, thi đỗ công danh.

Trong lòng ta có chút chua xót.

Nàng chẳng qua là muốn giành phần thắng với Mạnh Dật Văn. Ta cố tình tỏ vẻ ngu ngốc, không phối hợp với nàng.