Bình luận đã từng nói anh thích tôi vô số lần, cũng không bằng chính miệng anh nói ra khiến tim tôi rung động.

Tôi nâng mặt anh lên, lần đầu tiên dũng cảm.

“Tôi cũng vậy.”

Bình luận sôi nổi:

【Đến nước này rồi, chúc phúc thôi.】

【Phải hạnh phúc đấy nhé!】

Chương 20

Kết quả thi đại học công bố, tôi đỗ Bắc Đại, khoa Luật.

Năm tư, tôi nhận một cuộc gọi, trong đêm vội vàng trở về Hải Thị.

Hạ Tinh Dã quấn băng ở thắt lưng, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường.

“Cậu đến rồi. Họ cũng thật là, gọi cậu làm gì, từ Kinh Thị về đây cũng xa.”

Tôi ngồi bên cạnh, xót xa nhìn vết thương của anh.

Anh tự giễu cười: “Mẹ tôi nhận nhầm tôi thành ba tôi, đâm một nhát.”

Tôi lặng lẽ lau đi giọt nước mắt.

Anh lại nói: “Cậu nói xem, có phải lão già đó sức khỏe sa sút rồi không. Đám con hoang kia đứa nào cũng chẳng phải đối thủ. Năm xưa Hạ thị vốn do mẹ tôi dựng nên, trong đó toàn là tâm huyết của bà, bọn họ đừng hòng lấy một xu.”

Ngón tay thô ráp của anh chạm vào mặt tôi.

“Đừng khóc, cậu biết tôi thắng đẹp thế nào không?”

“Đau không?”

Bàn tay anh khựng lại, trong mắt ánh lên lệ quang.

“Tần Phương Hảo, chỉ có cậu mới hỏi tôi đau không.”

Tôi khẽ ôm lấy anh: “Lần này, để tôi đau lòng vì cậu.”

Mẹ Hạ Tinh Dã lúc tỉnh lúc loạn.

Khi chúng tôi đến thăm, bà ôm anh khóc nức nở.

“Mẹ làm đau con phải không, đều là lỗi của mẹ.”

Vài phút sau, bà lại điên cuồng ném đồ vào người anh, miệng hét tên Hạ Minh.

Tôi siết chặt tay anh, an ủi: “Không sao, từ từ thôi, sẽ không còn ai có thể ép buộc hai mẹ con nữa.”

Chương 21

Để chăm sóc Hạ Tinh Dã, tôi xin nghỉ phép một kỳ ngắn.

Yêu nhau bốn năm, chúng tôi luôn chỉ báo tin vui, không báo tin buồn cho nhau.

Mãi đến giờ tôi mới biết giấc ngủ của Hạ Tinh Dã tệ đến thế nào.

Ban đêm anh phải bật đèn mới ngủ được, và không thể có bất kỳ tiếng động nào.

Tôi vừa bước ra ngoài lấy nước, đã làm anh tỉnh dậy.

Tôi đưa tay lên trán anh, toàn mồ hôi lạnh.

“Hạ Tinh Dã, chúng ta đi khám bác sĩ nhé?”

“Không cần, uống ít thuốc ngủ là được.”

Tôi không cãi nổi anh, chỉ đành lên mạng tìm cách.

Đêm hôm sau, tôi ôm chăn gõ cửa phòng anh.

“Tôi đến ngủ cùng cậu.”

Trên mạng nói rằng ôm người yêu ngủ sẽ giúp cải thiện giấc ngủ.

Lông mày Hạ Tinh Dã giật giật: “Đừng làm loạn.”

Tôi cố chen vào, chiếm nửa chiếc giường của anh.

Anh vòng tay ôm lấy eo tôi, nhất định muốn đẩy tôi xuống giường.

“Hạ Tinh Dã, cậu làm gì vậy, cậu không yêu tôi sao? Trên mạng bảo rồi, ôm người yêu ngủ sẽ giúp dễ ngủ hơn.”

“Vớ vẩn!”

Tôi lại cố chấp không đi.

Tôi ôm eo anh, kéo anh ngã xuống giường.

Anh cứng giọng: “Đủ rồi, ngủ đi!”

Nói xong tôi nhắm mắt lại.

Hạ Tinh Dã có ngủ được không tôi không biết, nhưng tôi lại ngủ rất nhanh, rất sâu.

Sáng sớm hôm sau, anh đi tắm, kiên quyết không cho tôi bước vào phòng ngủ.

Trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ đáng sợ.

Có lẽ Hạ Tinh Dã… ở phương diện nào đó không được bình thường, chỉ là anh không muốn để tôi biết.

Chương 22

Đêm thứ hai tôi lại liều vào phòng ngủ của Hạ Tinh Dã, lần này tôi nóng nảy thật sự.

“Tôi biết hết rồi, tôi không ngại, như vậy cũng không được sao? Cho tôi vào đi.”

Anh cười lạnh: “Cậu biết cái quái gì.”

“Cùng lắm thì chúng ta yêu theo kiểu Platonic.”

Cơ thể anh thoáng cứng lại, giọng khàn khàn hỏi: “Tần Phương Hảo, cậu có phải đã hiểu lầm gì không?”

Đêm đó, tôi như ý nguyện nằm lên giường anh.

Khi anh cởi áo tôi, bỗng dừng lại: “Cậu biết chúng ta đang làm gì chứ?”

Mặt tôi đỏ bừng.

Đêm ấy mệt đến mức chẳng ngủ được chút nào.

Mãi đến sáng hôm sau, Hạ Tinh Dã mới buồn ngủ.

Anh ngủ liền một ngày.

Trong lúc đó, trợ lý đến lấy tài liệu, chuông báo thức cũng reo.

Thế nhưng anh vẫn ngủ say.

Tôi khẽ vuốt hàng mi rậm của anh, khiến anh cau mày.

Sự thật chứng minh, trên mạng nói đúng.

Tôi đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh.

Cảm ơn cậu, Hạ Tinh Dã.

Cảm ơn cậu đã khâu vá lại tôi.

Phần đời còn lại có cậu ở bên, tôi đã rất mãn nguyện rồi.

HẾT