- Trang chủ
- HỶ SỰ SAU LỄ LUI HÔN
- Chương 8
Chương 8
Truyện: HỶ SỰ SAU LỄ LUI HÔN
Tác giả: Bơ không cần đường
Toner Phức Hợp Multi Vitamin Dưỡng Ẩm Toàn Diện Giúp Mềm Mại Cho Da 400ml
◆ Phiên ngoại – Chu Hành Chi ◆
Hôm nay lại bắt gặp Hạ Dật Xuyên dẫn Thanh Chi đi du hồ.
Tên súc sinh kia, chẳng nhìn ra Thanh Chi thích bánh quế hoa, lại ghét nhất là bánh phù dung hay sao?
Thấy Thanh Chi miễn cưỡng cắn một miếng bánh phù dung, ta tức đến nỗi bóp vỡ tách trà trong tay.
Chủ thuyền ở bên nhỏ giọng nhắc:
“Khách quan, cái tách ấy mười văn đấy ạ.”
“Biết rồi, lát nữa trả cùng với tiền thuyền!”
Nhìn Thanh Chi cười với Hạ Dật Xuyên, ta lại bóp nát thêm một cái tách nữa.
Khi tới phủ Tạ làm khách, rõ ràng là ta gặp Thanh Chi trước.
Thế mà lúc cầu hôn, lại để Hạ Dật Xuyên giành trước một bước.
Tức đến nỗi ta hai ngày không ăn uống gì!
Ánh mắt ta chết trân nhìn chằm chằm Hạ Dật Xuyên không rời.
Nếu hắn dám có ý đồ gì với Thanh Chi, ta nhất định một cước đá hắn xuống hồ!
May mắn là Hạ Dật Xuyên chẳng vượt quá lễ nghi.
Sau hai canh giờ dạo hồ, cuối cùng họ cũng lên bờ.
Ta vẫy tay ra hiệu cho thuyền ghé bến.
Chủ thuyền xoa tay cười: “Khách quan, tiền thuyền cộng với hai cái tách vỡ là bảy mươi văn.”
Nhìn bóng Thanh Chi khuất dần xa, ta vội sờ khắp người.
Hỏng rồi, lúc ra cửa vội quá, chẳng mang theo tiền.
Chủ thuyền lập tức sầm mặt.
Cuối cùng ta phải chèo thuyền thay một ngày, vẫn chẳng nói được với Thanh Chi một câu.
Hạ Dật Xuyên bao dưỡng một nữ nhân bên ngoài.
Trời biết khi hay tin ấy, ta vui đến mức nào, lập tức trèo tường đi tìm Thanh Chi.
Tìm được nàng thì nàng đang ăn bánh quế hoa.
Má phồng phồng như mèo con xinh đẹp.
Bước chân ta bỗng khựng lại.
Thôi, Thanh Chi thích Hạ Dật Xuyên như thế, nếu biết chuyện này, hẳn sẽ đau lòng lắm.
Có khi đến cả món nàng thích nhất cũng chẳng muốn ăn nữa.
Nhưng ta thực sự uất ức, liền nhân lúc Hạ Dật Xuyên ngủ mà vụng trộm đánh hắn một trận.
Tên ngốc ấy còn tưởng bản thân đang mộng du.
Không ngờ vừa về nhà đã bị mẫu thân báo một tin kinh thiên động địa.
Rằng sau lễ cập kê của Thanh Chi, nàng sẽ thành thân với Hạ Dật Xuyên.
Trời tru đất diệt, Hạ Dật Xuyên còn chưa giải quyết xong nữ nhân bên ngoài, đã vội cưới Thanh Chi.
Nghĩ tới việc Thanh Chi sắp rơi vào tay hắn, ta chui vào chăn khóc suốt hai canh giờ.
Ngay cả lễ cập kê của nàng ta cũng không dám đến.
Ai ngờ vận đổi sao dời, Hạ Dật Xuyên tên mù mắt ấy lại muốn lui hôn!
He he, he he he!
Tiểu gia ta nhất định phải ăn vận thật tuấn tú, tranh thủ khiến Thanh Chi động lòng.
Ta lục tung rương hòm, tìm hết y phục ra.
Ta nhớ Thanh Chi từng nói thích màu đỏ nhất.
Vậy chọn bộ đỏ này đi.
Làm nổi bật nước da trắng, diện mạo tuấn tú, eo thon chân dài của tiểu gia ta.
Lần này Thanh Chi không vừa gặp đã rung động, gặp lần hai lại càng mê mẩn thì lạ!
He he, Thanh Chi, he he he!
Ta ôm hôn thư, cười đến chẳng khép được miệng.
Không ngờ Chu Hành Chi ta cũng có ngày này.
Nhưng mới qua một đêm.
Bên ngoài bỗng lan truyền rằng Thanh Chi từng tư tình với tiểu hầu gia Hạ gia, đã chẳng còn trinh tiết.
Dùng ngón chân ta cũng đoán được là ai tung tin.
Khi ta tìm được Hạ Dật Xuyên, hắn còn đắc ý cho rằng ta sẽ vì lời đồn mà lui hôn với Thanh Chi.
Nói gì đến chuyện nàng có còn nguyên vẹn hay không, dẫu nàng đã tái giá, thậm chí mang theo ba đứa con, ta cũng nguyện cưới nàng.
Huống hồ, lời đồn ấy vốn là chuyện bịa đặt hoang đường.
Ta lập tức đấm cho Hạ Dật Xuyên một quyền.
Tên phế vật ấy, bị ta đấm một cái liền ngã lăn ra đất, không bò dậy nổi.
Thế nhưng, đánh hắn cũng chẳng ích gì, lời đồn ngoài kia lại càng lan rộng.
Ta vốn không bận tâm, nhưng Thanh Chi là nữ nhi.
Danh tiết nữ tử từ xưa đã là thứ quý hơn vàng.
Nếu không dập được lời đồn, vậy thì dập miệng kẻ đồn thổi.
Ta xin phụ thân một đội ám vệ, muốn giết sạch bọn khẩu nghiệp.
Phụ thân nói ta điên rồi, nếu bị Đại Lý Tự tra ra, cả nhà sẽ toi mạng.
Ta không nói lời nào, chỉ quỳ suốt một ngày.
Cuối cùng phụ thân cũng mềm lòng.
Chỉ cho phép dạy dỗ, không được lấy mạng.
Không thể như vậy được, Thanh Chi bị uất ức lớn như thế, ta sao có thể tha cho Hạ Dật Xuyên?
Khi ta tìm được Hà Miễu Miễu, nàng ta đã bị Hạ Dật Xuyên bán vào thanh lâu.
Gần đây tiểu hầu gia Hạ phủ mê mẩn một nữ nhân giặt lụa.
“Hê Minh!” Ta chuộc Hà Miễu Miễu ra, cho nàng ba trăm lượng bạc.
Ba trăm lượng đổi lấy mạng Hạ Dật Xuyên.
Hà Miễu Miễu nhe răng cười, chẳng lấy lấy một đồng, chỉ xin ta một con dao găm bôi kịch độc.
Rồi nàng ta đâm Hạ Dật Xuyên mười bảy nhát.
Nữ nhân thật đáng sợ.
May mắn thay, Thanh Chi nhà ta dịu dàng nhu thuận.
Ta vừa hát vừa về nhà.
Ngày mai chính là ngày thành thân với Thanh Chi.
He he, Thanh Chi, he he he!