Quay lại chương 1 :

Trong phòng than cháy rực, đợi đến khi ta thêu xong một đôi uyên ương, Xuân Hòa rốt cuộc không nhịn được nữa, lên tiếng than thở:

“Tiểu thư, lời đồn ngoài kia càng ngày càng chẳng ra thể thống gì.”

Ta thản nhiên hỏi:

“Bây giờ người ta đồn những gì?”

“Họ nói!”

Xuân Hòa tức tối, liếc trộm ta một cái, thanh âm nhỏ dần.

“Họ nói tiểu thư cùng công tử nhà họ Hạ từng có thời gian ở chung, đã chẳng còn trong sạch, nay lại…”

“Lại sao?”

“Lại thấy công tử họ Hạ thất thế, mất đi tước vị, liền quay sang quyến rũ tiểu công tử nhà Tướng quân phủ.”

Giọng Xuân Hòa càng nói càng nhỏ.

Ta khẽ cười, cắt phựt sợi tơ đỏ trong tay.

Những ngày qua, ta không hề bước chân ra khỏi cửa, người trong nhà cũng cố tình giấu giếm.

Song những dòng chữ kỳ dị kia mỗi ngày đều hiện trước mắt ta, lời đồn bên ngoài, ít nhiều ta cũng biết được.

Nào là thủy tính dương hoa, một nữ thờ hai chồng, mang thai không rõ phụ thân, những lời nhục mạ còn tàn nhẫn hơn ta cũng từng thấy qua.

Từ sau khi phụ thân ta trên triều công khai dâng sớ buộc tội lão Hầu gia dạy con vô phương, lão liền triệt để thất vọng với Hạ Dật Xuyên.

Ngay sau đó, ông ta dâng tấu xin lập con thứ làm thế tử.

Hạ Dật Xuyên mất đi danh vị, càng thêm thù hận ta, ra sức lan truyền tin đồn khắp nơi.

Tựa như chỉ cần như vậy, Chu Hành Chi sẽ vì lời đồn mà chán ghét ta, đoạn tuyệt hôn ước.

Phụ thân ta tức giận không thôi, mỗi ngày đều dâng tấu vạch tội lão Hầu gia.

Nghe nói gia pháp trong Hầu phủ động không dưới mấy lần, Hạ Dật Xuyên bị đánh đến mức nằm liệt giường không dậy nổi.

Thế nhưng lời đồn bên ngoài vẫn cuồn cuộn như sóng, chưa một khắc ngừng lại.

Hiện tại, màn hình trước mắt ta toàn là những lời mắng nhiếc Hạ Dật Xuyên.

7

“Tiểu thư, chúng ta phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ để người ta tùy ý bôi nhọ danh dự người như vậy?”

“Còn bên phía cô gia…”

Xuân Hòa còn chưa nói hết, ngoài cửa sổ chợt truyền đến một tiếng động.

Xuân Hòa ngẩng mắt nhìn, rồi lập tức cúi đầu lui ra ngoài.

Ta đặt xuống bộ giá y đang thêu dở, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy Chu Hành Chi tựa người bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ta.

“Thanh Chi.”

“Sao chàng lại tới đây?”

Chu Hành Chi bỗng đỏ hoe vành mắt:

“Thanh Chi, mẫu thân nói trước khi thành thân không được đến gặp nàng, kẻo phạm vào lễ nghi.”

“Nhưng Thanh Chi, ta muốn gặp nàng.”

Ta hơi nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ cười:

“Chàng nghe thấy những lời đồn rồi?”

Trước khi gặp Chu Hành Chi, ta đã chuẩn bị sẵn sàng cho lần lui hôn thứ hai.

Trinh tiết của nữ tử xưa nay vốn là nhược điểm chí mạng.

Ta không có cách nào để chứng minh trong sạch.

Chỉ cần Hạ Dật Xuyên mở miệng nói một câu, cho dù ta có biện bạch đến long trời lở đất, cũng chẳng ai tin.

Người đời chỉ biết hỏi: hắn cớ sao không vu oan kẻ khác, lại cứ nhắm vào ngươi?

Ắt hẳn là đã từng tư tình mờ ám!

Đã thế, ta cần gì phải hao tâm tổn sức giải thích?

Ta vốn chẳng phải hạng người để mặc người khác bẻ cong khuất lấp.

Hạ Dật Xuyên đã dám nhục mạ ta như vậy, thì ta thà liều mạng, cá chết lưới rách, cũng quyết chẳng để hắn sống yên.

Kẻ hầu người hạ bên hắn, đã bị ta âm thầm thu phục.

Tiền bạc, dược vật, tất cả đều chuẩn bị sẵn.

Xuân Hòa cũng đã liên hệ với người trong giang hồ.