Tối đó ta đang hong tay bên bếp lửa, hắn đến tìm ta:
“Không hiểu sao, cô nương cho ta cảm giác rất quen thuộc.”
Ta gảy nhẹ than lửa, thản nhiên nói:
“Câu mở đầu kiểu đó, phụ thân ta đời trước đã dùng rồi.”
Tiêu Luật siết chặt tay, nghiêm túc trở lại:
“Cô nương rất giỏi chuyện chiêu hàng sao?”
Ta khó hiểu:
“Không phải đã có binh phù, lệnh bài rồi sao?”
Hắn nhướng mày:
“Nhưng những thứ đó vốn không phải do cô nương sở hữu, chỉ bằng vật chết chưa chắc đã thuyết phục được tướng giữ thành.”
Ta chẳng mấy bận tâm:
“Không thuyết phục được thì đánh, đánh không xong thì mua chuộc, mua chuộc không được thì đe dọa.”
Tiêu Luật nhìn ta đầy ý cười:
“Cô nương thiện lương, biết nghĩ cho dân. Nhưng tướng giữ thành tận trung giữ chức, chẳng phải cũng đáng thương sao?”
Ta giật lấy hồ lô rượu trong tay hắn, hừ lạnh:
“Ta là người thiện lương, chứ không phải thánh mẫu! Đánh một người với giết cả thành, lẽ nào giống nhau chắc?”
Hắn không nói gì thêm, chỉ nhìn ta chằm chằm, ánh mắt nóng rực như thiêu.
Ta sầu não uống một ngụm rượu, trong lòng lại nhớ cha, nhớ mẹ.
24
Trên đường hành quân, Tiêu Luật rốt cuộc cũng không để ta tự tung tự tác.
Mỗi lần ta đến gặp tướng giữ thành, hắn đều đi cùng.
Gặp kẻ cố chấp không chịu đầu hàng, hắn cũng chẳng để ta ra tay.
Ta ung dung khoanh tay xem hắn đánh người, dẫu sao võ công của ta chẳng ra gì, chỉ có khinh công là tạm được xem là sở trường.
Cứ thế, hai ta một đường đánh thẳng tới kinh thành, phá cửa tiến vào hoàng cung.
Đêm ấy, hoàng cung sáng trưng như ban ngày dưới ánh đuốc.
Thay đổi triều đại, máu đổ là điều không thể tránh khỏi, may thay binh sĩ dưới trướng họ không giết bừa cũng không lạm dụng cung nữ.
Ta không hỏi lão tặc Mạnh và Tiêu Luật xử trí hoàng đế và phi tần, con cháu hắn ra sao.
Dẫu sao những kẻ ấy sống bằng tiền dân, cùng nước tồn vong cũng là chuyện đương nhiên.
Lúc chạy tới điện của Quận chúa nương nương, phụ thân ta đang chuẩn bị nhân lúc hỗn loạn dùng khinh công đưa người rời khỏi hoàng cung.
Mẫu thân vừa thấy ta liền thẹn đỏ mặt, đánh loạn vào ngực phụ thân:
“Thả ta xuống mau!”
Ta đắc ý giơ cao lệnh bài trộm từ người Tiêu Luật:
“Mình đi lối cửa hông nhé, tướng thủ ở đó là người quen của ta.”
Phụ thân nhẹ giọng trấn an mẫu thân:
“Nàng đừng nhúc nhích kẻo ngã.”
Sau đó liền nhanh tay đoạt lấy lệnh bài, trừng ta một cái:
“Chuyện bậy bạ con gây ra, ra ngoài rồi ta tính sổ!”
Ta lí lắc đi theo phía sau, lòng tràn ngập vui mừng – cuối cùng thì, cha mẹ đoàn viên rồi!
Chúng ta, về nhà thôi!
25
Vài ngày sau, cả nhà ta ngồi ăn trong nhã tọa ở Vọng Xuân Lâu vùng Giang Nam.
Phía dưới, tiên sinh kể chuyện đang nói đến việc lão tặc Mạnh và Tiêu Luật chia đôi sông cầm quyền.
Lão tặc Mạnh vì thương nhớ con gái nên xưng đế, đưa một thiếu nữ dung mạo tương tự vào cung phong làm công chúa.
Hắn giáng Hách Thanh – kẻ từng làm nữ nhi hắn uất ức đến chết – xuống làm thứ dân, thu hồi toàn bộ của hồi môn của nữ nhi, còn bắt Hách Thanh hoàn lại từng đồng sính lễ đã tiêu.
Hách Thanh mặc kệ mẫu thân bị trúng độc, thê tử mang thai kêu khóc, ngày ngày phát điên chạy theo công chúa, miệng luôn lẩm bẩm muốn bù đắp cho nàng.
Ta vừa ăn sườn chua ngọt vừa thở dài: Thoại bản chưa từng lừa ta!
Còn chuyện Tiêu Luật, hãy để lần sau kể tiếp.
Ta nghe được từ Điên Thần y rằng năm ấy Tiêu Luật ngày đêm bôn ba đi xin thuốc giả chết, nói là vì mẫu thân.
Hắn kể cha mình thiên vị sủng thiếp xuất thân vũ cơ, khiến mẫu thân suốt ngày khóc lóc, chỉ muốn giả chết thoát thân.
Nhưng giáo phái của phụ thân ta có mạng lưới tình báo riêng, ta biết mẫu thân hắn là hoàng hậu quyền thế hiển hách, không ai lay chuyển nổi.
Bà ta nhân lúc săn bắn sai người khiến mỹ nhân vũ cơ bị gấu đen cào rách mặt.
Mỹ nhân ấy – chính là mẫu thân của Tiêu Nguyễn – từ đó bị thất sủng rồi u uất mà chết.
Thấy chưa, nhan sắc và tình yêu đều là những thứ không đáng tin.
Điều ấy, phụ thân ta sớm đã nhắc nhở ta ngày ngày, ngay khi ông thấy ta càng lớn càng xinh đẹp.
Chứng minh điều ấy còn có Tiêu Luật và Mạnh cô nương.
Người đời đồn rằng hai người họ từng có tư tình.
Nhưng sau khi Tiêu Luật đoạt quyền thành công, lại cư xử như thể chưa từng quen biết, dứt khoát một đao cắt đứt.
Ta thu hồi ánh mắt khỏi tiên sinh kể chuyện, thấy phụ thân gắp miếng sườn cuối cùng vào bát mẫu thân, còn lén uống ngụm cuối của vò rượu quế hoa.
Đúng là phụ thân tốt của ta mà!
Một ý nghĩ xấu xa chợt lóe lên trong đầu, ta chống cằm, làm vẻ ngây thơ vô tội:
“Cha à, con hình như quên nói, cô nương Lưu ở Yên Vũ Lâu có nhờ con chuyển lời hỏi thăm người.”
Phụ thân ta luống cuống, chẳng kịp mắng ta, vội vàng giải thích với mẫu thân:
“Nàng ấy chỉ là thuộc hạ của ta, là cô nhi ta từng cứu thuở trước, ta với nàng không có gì đâu, lòng ta chỉ có mình nàng!”
Ta le lưỡi với mẫu thân – người đang giả vờ tức giận – rồi lặng lẽ rời đi.
Tìm thuyền phu thuê một con thuyền, thả mình trôi trên mặt hồ.
Cơn buồn ngủ kéo đến, ta lơ mơ thiếp đi, thì chợt thân thuyền khẽ lắc.
Một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Ăn trộm lệnh bài của ta rồi chạy? Lần này lại dùng mặt nạ da người nào?”
Ta vẫn nhắm mắt, bật cười thành tiếng.
(Toàn văn hoàn)