QUAY LẠI TỪ ĐẦU :

Trong những ngày ta dưỡng thương ở trong cung, quận chúa mỗi ngày đều đến bên cạnh ta.

Ta thử thăm dò hỏi nàng có người trong lòng chưa, nàng luôn mang vẻ mặt u buồn mà đáp:

“Thân phận khác biệt, không thể bên nhau.”

Bị ta quấn lấy không buông, cuối cùng nàng mới kể:

“Năm đó Hoàng thượng uy hiếp, nếu ta không rời khỏi người ấy, sẽ phái binh tiêu diệt giáo phái nơi chàng trú ngụ.”

Nàng cố chịu đựng đến lúc sinh hạ hài tử mới đành phải rời xa chàng, quay về trong cung.

Ngay cả ta — từ nhỏ đã được phụ thân dạy dỗ phải yêu ghét rõ ràng — lúc nghe đến đó cũng đau lòng thay nàng.

Nơi ta sinh ra là cơ nghiệp mấy trăm năm của giáo phái phụ thân. Nếu bị triều đình tiêu diệt, phụ thân sẽ thành đại tội nhân.

Dù có thoát được, thì phụ mẫu ta cũng cả đời sống trong hổ thẹn day dứt.

Sững người một lát, ta bỗng nhận ra — quận chúa có tình với phụ thân ta, năm đó là bị ép buộc phải rời đi?

Vậy thì chỉ cần diệt trừ hôn quân, chẳng phải cả nhà ta có thể đoàn tụ rồi sao?

Ta vui đến mức múa tay múa chân, lập tức giật mặt nạ da người ra, để lộ gương mặt thật trước nàng:

“Mẫu thân! Người nhìn xem là ta!”

Nàng ngẩn người một lúc lâu, không dám tin mà tiến lại gần:

“Ngươi… ngươi là hài tử của ta sao?”

Ta cười rạng rỡ lao vào lòng nàng:

“Mẫu thân, mẫu thân! Người theo con về nhà gặp phụ thân đi!”

“Phụ thân mỗi lần say rượu đều khóc, lải nhải gọi tên người suốt đêm!”

“Người luôn mang theo túi thơm có tóc của người bên mình!”

“Người không cho con mừng sinh thần, nhưng đến sinh thần của người thì nấu mì cho con ăn, nói rằng mẫu thân là người tốt nhất thiên hạ!”

Quận chúa bị ta lắc đến choáng váng, vẫn chưa dám tin:

“Phụ thân ngươi… vẫn luôn nhớ đến ta ư? Không phải bên cạnh người có rất nhiều nữ nhân sao?”

“Phụ thân bao năm qua vẫn luôn tìm người!” Ta quả quyết đáp.

“Bên người, ngoài con ra, không có ai cả.”

Kỳ thực… không hẳn. Phụ thân ta văn võ song toàn, phong lưu phóng khoáng, nữ tử si tình dâng túi thơm chẳng ít.

Nhưng mỗi lần như thế, người đều đuổi đi, rồi trừng mắt dọa ta:

“Về sau nếu ngươi dám lắm mồm trước mặt nương ngươi, ta đánh gãy chân!”

Phụ thân võ công cao tuyệt, chỉ cần búng một hạt đậu hay viên kẹo cũng khiến ta đau điếng.

Ta đành ngoan ngoãn luyện khinh công, học cách nghe lời.

Trong bụng âm thầm nghĩ — chờ gặp được mẫu thân, nhất định nhờ nàng trị lại ông ấy!

Quận chúa sững người hồi lâu, mới đưa tay xoa đầu ta:

“Hoàng thượng không cho ta rời cung…”

Ta giơ mặt nạ da người lên lắc lắc:

“Chuyện đó thì đơn giản thôi! Giết hắn là được mà!”

17

Sau khi nhận lại mẫu thân, ta lập tức gửi thư bằng chim câu đến cô nương họ Lưu ở Yên Vũ Lâu, nhờ nàng giúp tìm tung tích phụ thân.

Nàng ở ngoài cung, lại là thuộc hạ của phụ thân, làm việc tiện hơn ta nhiều.

Còn ta thì một mặt dưỡng thương trong cung, một mặt lật lại đống thoại bản, tìm hiểu xem các tiểu nương tử bị phụ quân phụ bạc thì thường “chết” thế nào, để chuẩn bị kế sách giả chết rút lui.

Tên Hách Thanh phản trắc kia không hề vào cung thăm ta lấy một lần, Hoàng thượng thì thưởng ta không ít, nhưng cũng không nhắc lại chuyện phong phi nữa.

Tiêu Luật thì thỉnh thoảng trèo cửa sổ tới, đùa vài câu, mang theo đồ ngon đồ vui dỗ ta cười.

Vậy nên ta đền đáp bằng cách — nói cho hắn biết ta chuẩn bị đi “chết” đây.

Tiêu Luật nghe xong biểu cảm suýt khiến ta cười chết — cái miệng há ra đủ nhét cả quả trứng ngỗng!

Lúc đầu hắn phản đối kịch liệt, nhưng sau khi ta giải thích rằng chỉ khi ta chết, lão tặc Mạnh mới chịu xuất binh, hắn im lặng.

Thấy chưa, nam nhân dù có thật lòng mấy, đứng trước quyền thế thì cũng chẳng đáng một đồng.

May thay ta chỉ là giả mạo tiểu thư Mạnh gia, nếu thật sự là nàng, biết mình bị cả cha ruột lẫn người yêu biến thành bàn đạp để giành quyền đoạt vị, chắc sẽ đau khổ chết mất.

Đang mải nghĩ ngợi, ta mới nhận ra Tiêu Luật đang nhìn ta chằm chằm.

Hắn hỏi:

“Ngươi định khi nào chết? Chết thế nào?”

Gấp vậy sao? Tsk, đúng là nam nhân.

Ta lấy cuốn thoại bản đặt đầu giường cùng sổ nhỏ ghi chú ra cho hắn xem:

“Cách chết thì nhiều lắm, ta còn đang chọn. Còn thời gian ấy hả, chờ đến hôm Hách Thanh thành thân với hoàng muội của ngươi, chết lúc đó mới chấn động toàn thành.”

Hắn nhanh nhẹn leo lên giường ta, ta miễn cưỡng nhường cho hắn một góc, rồi hào hứng giảng giải:

“Ngươi xem, có thể uống thuốc độc, có thể thiêu thân, có thể nhảy hồ, cũng có thể cắt cổ.”

“Ồ?” Hắn lật sổ nhỏ, “Còn nữa không?”

“Có chứ!” Ta lật tiếp, “Còn có kiểu bị trượng phu tự tay móc mắt, móc tim, rút máu mà chết nữa!”

Tiêu Luật kinh hãi:

“Còn có thể như vậy? Khác nào cực hình!”

“Đúng vậy đó,” ta phụ họa, “mà những vị trượng phu ra tay như vậy về sau đều ân hận day dứt, người thì phát điên, người thì tự vẫn!”

“Day dứt?” Tiêu Luật không hiểu, mặt đầy chấn động, “Người sống còn chẳng quan tâm, lại đi thương tiếc người chết?”

“Đương nhiên rồi!”

Ta lập tức mở thoại bản ra, chỉ từng đoạn cho hắn xem:

“Ngươi nhìn đây, nam tử này sau đó hóa điên, nam tử kia từ quan về quê cả đời không lấy vợ, còn người nọ tóc bạc trắng chỉ sau một đêm, u uất mà chết!”

Tiêu Luật vừa xem vừa cười:

“Thú vị, thú vị! Ngươi tìm mấy cuốn thoại bản này ở đâu thế?”

Ta đắc ý đáp:

“Cuối ngõ Yên Vũ Lâu, có một tiệm treo bảng hiệu vẽ quả đỏ đội lá xanh. Thoại bản ở đó hay lắm!”