Nếu nhất định phải nói tôi biết chuyện dị ứng của cô ta, thì đơn giản thôi:

Vì cô ta suốt ngày khoe chuyện ấy. Ai trong lớp cũng biết.

Bạn học đang bàn bài toán, cô ta chen vào:

“Tối qua đang làm bài thì mẹ mua chè đậu phộng cho em trai, thơm quá mà tôi không được ăn, dị ứng đậu phộng khổ ghê…”

Người khác đang nói về an toàn thực phẩm, cô ta bô bô:

“Nếu không phải tôi dị ứng đậu phộng, mẹ tôi cũng chẳng phải mua dầu oliu nhập khẩu chi cho phí tiền…”

Bạn khác khen đồ ăn ở căng tin, cô ta lại chen lời:

“Thật ghen tỵ với mấy bạn, muốn ăn gì cũng được. Tôi thì bị dị ứng, chỉ ăn được đồ mẹ nấu…”

Gần như cả lớp đều biết chuyện cô ta dị ứng đậu phộng.

Dù vậy, phía cảnh sát không tìm được bằng chứng cụ thể nào, đành thả chúng tôi về.

23

Tôi đã thuận lợi tham gia kỳ thi đại học.

Lần này, tôi không cần phải cố tình điền sai những câu đúng nữa.

Khi kết quả được công bố, cả trường đều sửng sốt.

Cùng lúc đó, tôi nhận được giấy triệu tập của tòa án—Lý Hồng Mai khởi kiện tôi, yêu cầu tôi bồi thường 3 triệu tệ vì cái chết của con gái bà ta.

Tôi lập tức nộp đơn xin trợ giúp pháp lý, luật sư được phân công xem qua hồ sơ xong, rất tự tin nói với tôi: “Em cứ yên tâm.”

Tại phiên tòa, chị luật sư đại diện tôi hùng hồn phát biểu:

“Người đã khuất biết rõ bản thân dị ứng với đậu phộng, nhưng vẫn cố tình ăn thực phẩm chứa đậu phộng, không quan tâm đến sức khỏe của mình.”

Cô ấy lấy ra hộp trà sữa, chỉ vào nhãn cảnh báo dán trên đó:

“Sản phẩm có chứa đậu phộng, người dị ứng xin không sử dụng.”

Đây là nhãn do cửa hàng tự dán để tránh rắc rối pháp lý, nếu không thì họ cũng chẳng thể giải thích được.

“Thân chủ của tôi chỉ đơn giản là trễ 10 phút mới xuống nhận đồ ăn, hoàn toàn không hề có hành vi dụ dỗ người khác ăn cắp.”

“Và… thân chủ của tôi còn muốn nhờ tôi thay mặt đưa ra một yêu cầu nho nhỏ: mong bên nguyên bồi thường tiền suất ăn bị mất, tổng cộng là 38,8 tệ.”

Vừa dứt lời, cả tòa bật cười.

Thẩm phán phải không ngừng gõ búa: “Trật tự! Trật tự!”

Phía đối phương thì viện dẫn một số án lệ cũ, như có người tưởng hoa thủy tiên là hẹ rồi ăn nhầm, hay nhặt rác nhà hàng xóm đem về ăn rồi ngộ độc, hay có người lẻn vào nhà người khác rồi vấp ngã chết…

Họ cố gắng khiến tôi bồi thường tiền vì lý do nhân đạo: dù gì nhà kia cũng có người chết, tôi trả chút tiền gọi là “để yên lòng”.

Nhưng luật sư của tôi không để yên:

“Người đã khuất là một công dân đủ năng lực hành vi dân sự, biết rõ bản thân dị ứng nhưng vẫn cố tình ăn uống bừa bãi, lại còn ăn đồ của người khác.”

“Nếu người như vậy cũng được bồi thường, thì sẽ có ngày những kẻ trộm vặt và liều lĩnh lại trở thành nạn nhân được bênh vực.”

“Trộm đồ là sai trước, dựa vào đâu mà ép người bị hại phải chịu trách nhiệm?”

Cuối cùng, tòa án tuyên án: Lý Hồng Mai phải thay mặt con gái trả cho tôi 38,8 tệ tiền suất ăn, cùng với các chi phí liên quan khác.

Về phần Hạ Miểu Miểu, cái chết của cô ta là một tai nạn, là quả báo do chính cô ta gây ra, không thể trách người khác.

24

Rời khỏi tòa án, tôi hít một hơi thật sâu.

Giờ chỉ cần chờ điểm thi công bố.

Và đúng như mong đợi—tôi đỗ thủ khoa toàn thị trấn.

Dù không phải tỉnh hay quốc gia, nhưng với tôi, như vậy đã đủ.

Tôi được mời lên phát biểu trước toàn thể giáo viên và học sinh.

Lần này, tôi quyết định vạch trần tất cả những gì mà ban giám hiệu và cô chủ nhiệm đã làm với tôi.

Tôi kể về từng lần bị giáo viên chèn ép, từng lần ban lãnh đạo phớt lờ, đùn đẩy trách nhiệm.

Tôi phát đoạn ghi âm lén lút, clip lén quay lại những cuộc nói chuyện trong phòng họp.

Một số thầy cô định xông lên ngăn cản, nhưng đại diện Phòng Giáo dục đã giơ tay ra cản lại.

Phóng viên có mặt ghi lại toàn bộ bài phát biểu của tôi và viết một bài báo về bạo lực học đường.

Không có sự làm ngơ của giáo viên, không có sự thiếu dạy dỗ của phụ huynh—thì đã chẳng có một Tô Khả bị bắt nạt suốt ba năm.

Tôi có đầy đủ bằng chứng, không ai phản bác nổi.

Sau đó tôi nghe nói, cô chủ nhiệm bị sa thải ngay trong ngày, toàn bộ tiền thưởng bị cắt sạch.

Cấp quản lý nhà trường cũng bị thay đổi hàng loạt.

Tôi đem toàn bộ sự việc viết lại chi tiết rồi đăng lên mạng.

Rất nhiều cư dân mạng xem tôi như một biểu tượng phản kháng bạo lực học đường.

Bị bắt nạt, tuyệt đối không được mềm yếu.

Bởi vì nếu bạn nhịn một bước, đối phương sẽ lấn thêm ba bước.

Cho dù có bị đánh đến đầu rơi máu chảy—cũng phải giơ nắm đấm lên.

Nếu đánh không lại—thì hãy biết cách chạy.

25

Lý Hồng Mai điên rồi.

Tôi biết tin này qua một bản tin trên TV.

Bà ta ngày ngày gào thét giữa phố, như Tường Lâm Tẩu sống lại, đi đâu cũng kêu oan cho con gái mình.

Có lần bà ta lên cơn, lột sạch quần áo ngay giữa đường.

Chồng bà ta vốn đã không ưa con gái, chỉ mong có con trai.

Chẳng bao lâu sau, ông ta đưa bồ nhí và một cậu con trai 15 tuổi về nhà.

Chỉ vài ngày sau, Lý Hồng Mai chạy ra đường rồi bị xe tông chết.

Chồng bà ta được một khoản bồi thường lớn.

Nhưng chẳng mấy chốc ông ta phát hiện—đứa con trai kia không phải ruột thịt.

Mà bồ nhí cũng cuỗm sạch tiền, cao chạy xa bay.

Còn tôi—nhận được giấy báo trúng tuyển trường đại học mà tôi mơ ước.

Một cuộc đời mới, đang chờ tôi bắt đầu.

Bạn thân tôi—cũng nhờ tôi giúp đỡ, thoát khỏi gia đình độc hại luôn hút máu cô ấy.

Chúng tôi—đều đã có tương lai rực rỡ.