QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
15
Lùi một bước, không có trời yên biển lặng.
Nhịn một lúc, cũng chẳng đổi được gió êm sóng lặng.
Sau cái tát hôm đó, Hạ Miểu Miểu không những không chùn bước, mà còn càng lúc càng quá đáng.
Cô ta bắt đầu tìm mọi cách quấy rầy tôi.
Tiết cuối buổi sáng vừa tan, tôi kéo bạn thân cùng đi căng tin.
Hai đứa đang xếp hàng thì cô ta dúi cái hộp cơm vào tay tôi:
“Giúp tao mua bát mì nước, mày biết khẩu vị tao rồi, đừng cho đậu phộng.”
Nhưng ngay cả thẻ cơm cũng không đưa—tức là bắt tôi móc tiền túi ra trả.
Đúng là mặt dày không chịu nổi.
Tôi thẳng tay quăng hộp cơm xuống đất, lạnh giọng:
“Muốn ăn thì tự mà đi mua.”
Cô ta tức đỏ mặt, tự chạy đi xếp hàng.
Lúc chúng tôi bưng khay cơm tìm chỗ ngồi—
Thì bất ngờ khay của tôi bị cô ta hất đổ tung tóe.
Cô ta cười tươi rói như thể đang chơi đùa với một con chó ngoan:
“Ui da, xin lỗi nhé! Trượt tay một chút thôi mà.”
Tôi lập tức cướp lấy khay cơm của bạn thân, úp thẳng vào đầu cô ta.
Rồi quay sang nói với bạn:
“Lát nữa tao mua lại cho.”
Tiếng hét của cô ta vang dội khắp căng tin, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Cô ta liếc mấy con bạn thân đứng sau, bọn kia lập tức xông tới—bốn năm đứa, nhào vào tấn công chúng tôi.
Bên địch đông hơn, dù chúng tôi phản kháng ra trò, vẫn lãnh không ít vết trầy.
Căng tin có lắp camera, nhìn qua cũng biết là Hạ Miểu Miểu ỷ đông hiếp yếu.
Nhưng cô chủ nhiệm lại lên gặp lãnh đạo nhà trường, đổ hết lỗi lên đầu tôi, thổi phồng mọi chuyện.
Kết quả, tôi bị ghi cảnh cáo.
Bạn thân tôi cũng bị liên lụy—vô duyên vô cớ dính đạn.
Chuyện đó còn chưa hết, mẹ cô ta lại xông vào trường, mặc kệ con gái mình đang bị thương, lôi ra đánh như kẻ thù.
Lúc ấy tôi mới biết—nhà cô ta trọng nam khinh nữ, ba mẹ chẳng quan tâm chu cấp cho cô ta, đến tiền sinh hoạt cũng phải tự đi làm thêm.
16
Nhưng từng ấy chuyện… vẫn chưa đủ để khiến tôi sinh lòng sát ý.
Chuyện xảy ra vào một tiết thể dục.
Trong cặp tôi đột nhiên xuất hiện một chiếc vòng ngọc đắt tiền.
Nhân đây xin nhắc nhở: nếu đột nhiên phát hiện đồ vật quý giá lạ hoắc trong túi mình, đừng chạm vào, bởi chỉ cần có dấu vân tay là rất khó biện minh.
Tôi thì cảnh giác cao, không tò mò cầm lên xem.
Không cần nghĩ cũng biết—đây là một cái bẫy do lớp trưởng giăng ra.
Tôi lập tức rút điện thoại, gọi cảnh sát.
Đồng thời ôm chặt cặp, trốn vào nhà vệ sinh.
Vừa đóng cửa, tôi đã nghe thấy tiếng nói ngoài hành lang.
Là Hạ Miểu Miểu đang trò chuyện với đám đàn em:
“Con Tô Khả đâu rồi? Sao mang cả cặp đi? Không lẽ nó về nhà rồi hả?”
Một giọng khác đáp:
“Ừm, hay là về thật rồi?”
Hạ Miểu Miểu cười khẩy:
“Về thì càng tốt. Tao gọi cảnh sát báo mất trộm luôn. Đến lúc đó nó có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.”
Tôi bật ghi âm, lưu lại toàn bộ đoạn hội thoại ấy—cảm giác đã nắm chắc phần thắng.
Không lâu sau, bên ngoài nhà vệ sinh vang lên tiếng cô ta la lớn:
“Ủa? Sao cảnh sát đến nhanh vậy?”
Tôi nghe thấy tiếng cô ta khóc kể với cảnh sát rằng:
“Vòng ngọc gia truyền của tôi mất rồi, chắc chắn là Tô Khả lấy!”
Ngay lúc đó, tôi ôm cặp bước ra, mở điện thoại, phát đoạn ghi âm.
Cô ta lao đến định giật điện thoại, nhưng tôi đã tải lên đám mây từ trước.
Tất cả chứng cứ đều đủ để chứng minh tôi vô tội.
Chỉ là…
Tôi đã đánh giá quá cao lòng tin và lý trí của con người.
17
Cảnh sát xem lại camera, nghe bản ghi âm, tại chỗ đã giáo huấn Hạ Miểu Miểu một trận.
Và chiếc vòng ngọc nhét trong cặp tôi được giao trả tận tay cho cô ta.
Nhưng điều mà các bạn học nhìn thấy, lại chỉ là cảnh cảnh sát đưa vòng ngọc cho cô ta, chứ không thấy cô ta bị mắng.
Thế là một phiên bản tin đồn mới lại lan truyền trong trường.
Rằng tôi cố ý trộm vòng tay của cô ta, đến khi thấy cô ta báo cảnh sát mới cuống cuồng trả lại.
Không ai biết rằng tôi là người bị gài bẫy, và đã tự mình nghĩ cách chứng minh sự trong sạch.