- Trang chủ
- Hôn Lễ Không Hồi Kết
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: Hôn Lễ Không Hồi Kết
Tác giả: 1 Ngày làm cổ thần
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Anh ta cũng là “nạn nhân”.
“Lục Tranh, anh xin lỗi, là anh không tốt, khiến em phải chịu nhiều tổn thương. Làm ơn… cho anh một cơ hội để bù đắp được không?”
Anh ta hoảng loạn nhận sai, giọng nghẹn ngào đầy hối hận:
“Chúng ta đã bên nhau năm năm rồi, nếu không phải vì Mộ Sở Sở, anh đã sớm cưới em về nhà rồi…”
Nghe những lời hối tiếc từ miệng người đàn ông ấy, tôi suýt chút nữa bật cười thành tiếng.
Đến tận bây giờ, lời “nhận lỗi” của Tần Diêu, vẫn chỉ là đem toàn bộ lỗi lầm đổ hết lên đầu Mộ Sở Sở.
Nhưng thử hỏi là ai, vì muốn đi đón cô thanh mai, mà bỏ mặc tôi một mình giữa vùng ngoại ô hoang vắng?
Ai là người dán tấm giấy “ghế chuyên dụng của Sở Sở” ở ghế phụ, không cho bạn gái mình – người đang say xe đến choáng váng – được ngồi?
Ai là người dung túng để cô thanh mai bỏ thuốc ngủ vào sữa nóng của tôi, dàn dựng nên màn “trò đùa” kinh khủng kia?
Tần Diêu, anh không hề vô tội.
Thế nên, đừng giả vờ đau khổ nữa.
Và tôi cũng chưa từng mong chờ gì cái cảnh “truy thê nơi hỏa táng” mà phim ngôn tình vẫn hay diễn.
Giữa chúng ta…
Đã kết thúc hoàn toàn kể từ ngày tôi bước ra khỏi cửa với cái đầu trọc lóc và người đầy vết thương.
“Lục Tranh, em hãy tin anh, anh thật sự biết hối lỗi rồi.”
“Giữa anh và Mộ Sở Sở thật sự không có gì cả. Anh chỉ là hư vinh, bị mê hoặc bởi sự ngưỡng mộ của cô ấy, sự quan tâm anh dành cho cô ta cũng chỉ là thói quen từ nhỏ đến lớn. Người anh thật sự yêu chỉ có mình em!”
“Anh đã mua cho em bộ tóc giả đắt nhất, y như thật. Nếu em không muốn dùng, anh cũng có thể cạo trọc đầu để cùng em chịu đựng… Anh xin em, đừng rời xa anh…”
Đầu dây bên kia, Tần Diêu vẫn cố chấp níu kéo.
Còn tôi thì không còn kiên nhẫn để nghe tiếp nữa.
Tôi dứt khoát cúp máy, lại một lần nữa xóa và chặn số điện thoại của anh ta.
Sau đó kéo vali, không chút do dự bước thẳng về phía cửa lên máy bay.
9.
Sau khi xuống máy bay.
Tôi nghỉ ngơi đôi chút rồi lập tức gia nhập đoàn khảo sát khoa học.
Cùng đoàn công tác chạy đôn chạy đáo khắp nơi.
Tín hiệu ở những vùng xa không ổn định, thường xuyên mất liên lạc với trong nước.
Mãi đến hơn nửa năm sau, khi đã ổn định, tôi mới có thể liên lạc lại với những người bạn cũ.
Họ đều biết tôi từng bị Mộ Sở Sở hãm hại.
Vì thế ai nấy đều háo hức chia sẻ cho tôi biết kết cục thê thảm của cô ta:
“Lục Tranh, cậu chắc chắn không ngờ đâu — Mộ Sở Sở bị bắt rồi đấy!”
Thì ra những năm qua, Mộ Sở Sở lấy lý do du học nước ngoài…
Thực chất là đi quyến rũ một công tử nhà giàu.
Cô ta một lòng mơ tưởng có thể trở thành vợ nhà hào môn, sống cuộc đời bà hoàng, nhưng không ngờ đối phương chỉ xem cô ta là trò đùa qua đường.
Dù Mộ Sở Sở cố tình mang thai, định dùng con để “mẹ nhờ con mà lên đời”, nhưng gã kia nhất quyết không nhận.
Đến khi mang thai mười tháng sinh con ra, Mộ Sở Sở bắt đầu hối hận.
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Trong cơn thẹn quá hóa giận, cô ta coi đứa trẻ như gánh nặng.
Cô ta độc ác dìm chết đứa con rồi nhanh chóng làm thủ tục trở về nước, giả vờ như chưa có gì xảy ra.
Thế nhưng cô ta đã đánh giá thấp sự bảo vệ của luật pháp nước ngoài dành cho trẻ vị thành niên.
Cuối cùng cũng bị còng tay dẫn đi.
Còn về phần Tần Diêu—
“Hừ, cái tên tra nam chết tiệt đó, sắp chết rồi đấy, đúng là hả lòng hả dạ!”
Mấy tháng trước, Tần Diêu vì uống rượu quá độ mà ngã gục tại chỗ làm.
Lần này tuy cũng được đưa đi cấp cứu kịp thời, nhưng vì di chứng từ lần bệnh nặng trước đó, không thể cứu chữa.
“Nghe nói chỉ còn vài ngày nữa thôi, đến ông trời cũng không dung tha cho hắn, đáng đời…”
Trong khoảnh khắc mơ hồ ấy.
Tôi bất giác nhớ lại cái đêm năm đó, trong bệnh viện, khi anh ta đeo sợi dây đỏ và thề thốt với tôi:
“Lục Tranh, sau này nếu anh đối xử tệ với em, khiến em đau lòng… thì hãy để anh xuống mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Vậy thì như thế này… cũng coi như đã thực hiện lời hứa rồi.