Hắn vẫn còn sốt cao, thậm chí đã hôn mê bất tỉnh.
Ta lấy kim châm từ túi kim mang theo bên người ra, vừa chuẩn bị hành châm thì bị ngăn lại.
Một thân vệ của Cố Vận Thần chặn ta, dò xét:
“Ngươi định làm gì đó?”
“Châm cứu.”
Hắn nói: “Đợi đại phu khác đến, rồi mới được châm.”
Thế là ta chờ được sư huynh đến.
Trước mỗi lần ta châm một kim, thân vệ kia đều hỏi sư huynh rằng ta châm như vậy có vấn đề gì không.
Sư huynh chỉ khẽ lắc đầu, bảo không có gì sai.
Lúc ấy ta bỗng nhớ ra…
Sư huynh xưa nay hành sự khiêm tốn, chưa từng nói với ai rằng huynh cũng là đệ tử của Thanh Thục.
21
Ngày thứ ba.
Cố Vận Thần lui sốt, sắc mặt dần khá hơn.
Hắn không nhiễm phải ôn dịch, chẳng qua là nhiễm phong hàn do bị lạnh.
Giờ phong hàn đã lui, tự nhiên thể trạng cũng hồi phục.
“A Cẩm, ta xin lỗi… hôm ấy ta đầu choáng mắt hoa mới làm ra chuyện như vậy. Nay thấy nàng vô sự, thật tốt…”
Ta chẳng buồn nghe hắn ngụy xưng từ ái, chỉ cầm hòm thuốc rảo bước rời đi.
Những ngày qua, Cố Vận Thần đã đem ta cùng sư huynh nhốt gần nơi hắn ở.
Mà bắc thành mới là nơi ôn dịch nghiêm trọng nhất, vắng hai y giả, thế nào cũng khiến tình hình thêm nguy kịch.
Hắn… tự tư đến mức như vậy sao?
Thế nên cái cảm giác tội lỗi khi ta từng hạ độc vào thuốc của hắn cũng dần tan biến.
Bước ra khỏi viện, ta bất giác ngoái đầu lại nhìn Cố Vận Thần.
Ánh mắt hắn dịu dàng nhìn theo bóng ta, khóe môi hơi cong, ý vui mừng vì thoát nạn lộ rõ.
Xa xa thoạt nhìn, vẫn có chút giống với Cố Vận Thần trong trí nhớ của ta năm nào.
Nhưng ta lúc này đã tỉnh táo hơn ai hết — hắn không còn là người đó.
Bột thuốc ta giấu trong thang thuốc, kim châm ta cố tình lệch hướng — hết thảy đều là kết cục ta viết riêng cho hắn.
Trừ ta và sư huynh ra, thiên hạ sẽ không có người thứ ba biết thân thể Cố Vận Thần đang nguy kịch.
Chưa đến ba năm, hắn sẽ nguyên khí đại thương, tật bệnh quấn thân, đến bước chẳng thể tự mình bước đi.
Mạng của hắn là do phụ thân và huynh trưởng ta liều chết giành lại.
Ta không giết hắn.
Ta chỉ muốn hắn sống cả đời trên giường bệnh, từ từ mà sống cho rõ ràng.
22
Mười ngày sau, ta cùng sư huynh phối ra được phương thuốc đặc trị ôn dịch lần này.
Hơn mười vạn dân chúng Khúc Thành được cứu.
Trên đường hồi kinh, sư huynh lấy thân phận du y giang hồ cáo biệt.
Còn ta cùng các thái y Thái Y Lệnh trở về kinh thành.
Thánh thượng long nhan hân hoan, ban tặng trân bảo gần như chất đầy cả sân phủ Tướng quân.
Hồng Du còn mang đến cho ta một tin vui.
Tiêu tần đem việc Cố Vận Thần bị phạt tới Khúc Thành cứu tế đổ hết lên đầu Mai Thư Dao.
Trong thời gian Cố Vận Thần xuất chinh, nàng phái vài bà vú giáo dưỡng đến viện hành hạ Mai Thư Dao.
Mà tính nết Mai Thư Dao kia, há lại có thể chịu nhục?
Cuối cùng nhịn không nổi, để lại một phong hưu thư cho Cố Vận Thần, lại dắt theo vài rương trân bảo của phủ Đoan vương trốn khỏi kinh thành.
Một vị vương gia mà bị viết hưu thư, nếu truyền ra chẳng phải trò cười thiên hạ sao?
Việc này cuối cùng cũng bị Tiêu tần đè xuống.
Ngoài mặt, Mai Thư Dao vẫn là Vương phi của Cố Vận Thần, chỉ tuyên bố rằng nàng đã đến Hộ Quốc Tự cầu phúc cho hắn.
Lúc Hồng Du nói với ta chuyện đó, lòng ta vui đến không nói nên lời.
Chuyện cười của Mai Thư Dao và Cố Vận Thần, còn khiến ta khoái trá hơn cả đống châu báu chất đầy trong sân.
23
Ta vẫn như thường lệ, đến Dư Tâm Đường hành y miễn phí.
Năm ấy cứ thế trôi qua.
Tin tức về Mai Thư Dao lại lần nữa truyền đến tai ta.
Sau khi viết hưu thư rồi bỏ trốn, nàng ta thế mà lại gan lớn tày trời, gia nhập một sơn trại của thổ phỉ.
Điều khiến người người chấn động là nàng ta còn trở thành… áp trại phu nhân của đầu lĩnh sơn trại.
Cố Vận Thần nghe được tin ấy, tức đến thổ huyết hai lần, rồi hôn mê bất tỉnh.
Sau khi tỉnh lại, thái y chẩn đoán: nguyên khí đại tổn, tính mạng đáng lo.
Liên quan đến thể diện hoàng thất, triều đình rất nhanh đã phái binh tiêu trừ sơn trại ấy.
Bởi vì trên danh nghĩa vẫn còn là Vương phi, nên Mai Thư Dao bị áp giải về ngục Đại Lý Tự giam giữ.
Cuối cùng, vẫn là Thánh thượng hạ chỉ cho phép Cố Vận Thần hưu nàng ta, đồng thời tuyên án lưu đày ra biên cương.
Hoàng thất thể diện tổn hại, Hoàng đế kể từ đó triệt để sinh lòng chán ghét đứa con trai này.
Ngài phế bỏ mọi chức vị của Cố Vận Thần trong triều, lệnh hắn trở về phong địa, an dưỡng tịnh thân, không có chiếu chỉ thì không được bước chân vào kinh.
Còn về phần Tiêu tần…
Sau khi nghe tin đứa con duy nhất của mình hộc máu, tỉnh dậy lại bị chẩn rằng mệnh nguy, bà ta lập tức ngất lịm.
Tỉnh lại chưa được bao lâu thì nghe Cố Vận Thần bị cách chức, đày về phong địa, vĩnh biệt triều chính, Tiêu tần không kiềm nổi phẫn uất, chạy tới tận Dưỡng Tâm điện làm loạn.
Thánh thượng giận dữ quát mắng bà dạy con vô phương, hạ liền hai bậc vị phân, Tiêu tần kích động đến mức lại ngất thêm một lần nữa.
Một màn tuồng như thế, khiến ta vỗ tay tán thưởng, ngày hôm đó vui vẻ mà ăn thêm một bát cơm đầy.
24
Năm thứ ba kể từ khi trở về từ Khúc Thành, ta nhận ra rõ ràng y thuật của mình đã đến giới hạn.
Ta cần giao lưu y học với các danh y khắp nơi, cần nhận biết thêm nhiều dược liệu, tìm hiểu thêm các chứng bệnh hiếm lạ.
Vì thế, ta nhanh chóng thu dọn hành lý, mang theo ngân phiếu, bước chân ra khỏi cửa phủ Tướng quân.
“A Cẩm, đều chuẩn bị xong cả rồi chứ?”
Sư huynh đứng nơi cửa lớn, thân mang y phục gọn nhẹ, dáng vẻ như chuẩn bị lên đường xa, trông thấy ta thì cong khóe môi, nụ cười ấm áp như ánh xuân đầu hạ.
Ta mỉm cười, nghiêm túc gật đầu:
“Đều đã sẵn sàng rồi.”
“Vậy thì đi thôi.”
Ta nắm lấy bàn tay sư huynh đưa ra.
Chuyến hành trình này, núi cao đường xa, nhưng ta không chút hối hận.