Ta thong thả đứng dậy, hành lễ với hoàng hậu:
“Bệ hạ cùng nương nương lòng lo dân chúng Khúc Thành, thần nữ là thần tử, dẫu có tan xương nát thịt cũng mong gánh phần lo toan, nay xin quyên ba ngàn lượng bạc giúp dân vượt nạn.”
Nói xong, ta dừng một chút, bước lên vài bước rồi quỳ xuống.
“Thần nữ từng được danh y Thanh Thục thu nhận làm đồ đệ, hôm nay Khúc Thành gặp nạn, thần nữ nguyện theo các vị thái y của Thái Y Lệnh đến nơi ấy cứu chữa cho bách tính.”
Cả đại điện thoáng chốc im lặng như tờ.
Hoàng hậu hoàn hồn, nụ cười trên mặt chân thành thêm vài phần:
“Quận chúa Vân An, chẳng hay lời này là nói thật không?”
“Thần nữ nguyện vì nương nương cùng bệ hạ san sẻ nỗi lo.”
“Không được!”
Cố Vận Thần bước vội vào điện, chân mày nhíu chặt, gương mặt lộ vẻ lo lắng nhìn ta.
“Dịch bệnh ở Khúc Thành vẫn chưa rõ nguyên do, Sở Cẩm, chỉ bằng chút y thuật của nàng, e là đi chuyến này sẽ không có đường về! Nàng đừng nói nhảm!”
Sắc mặt ta sa sầm, chỉ muốn lập tức đứng dậy tát hắn mấy cái, đánh cho rụng răng để hắn khỏi mở miệng nữa.
Trên điện, ánh mắt hoàng hậu cũng ánh lên vẻ không vui.
Ta giữ vững thanh âm, trầm tĩnh nói:
“Thần nữ tuy không sánh được với sư phụ, nhưng cũng không phải là kẻ y thuật nông cạn, thỉnh điện hạ giữ lời.”
“Thần nữ chẳng dám so với bệ hạ hay chư vị đại nhân, nhưng cũng nguyện góp chút sức mọn vì dân.”
“Hay lắm!”
Một giọng nói trầm ổn vang lên.
Hoàng bào rực rỡ bước vào điện, Thánh thượng vỗ tay đi đến.
Chư vị trong điện đồng loạt đứng dậy hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”
“Đều bình thân cả.”
Bệ hạ ngồi xuống bên cạnh hoàng hậu, sắc mặt hiền hòa:
“Không hổ là nữ nhi của Sở tướng quân, quả nhiên hổ phụ vô khuyển nữ.”
“Nếu nàng đã có tâm, thì trẫm chuẩn nàng cùng các thái y dưới quyền Thái Y Lệnh đến Khúc Thành trị bệnh. Khi khải hoàn trở về, trẫm sẽ trọng thưởng.”
Ta dập đầu hành lễ, giọng vang dội:
“Tạ bệ hạ thành toàn.”
“Còn ngươi…”
Ánh mắt đế vương chuyển sang Cố Vận Thần.
“Đến nữ tử còn can đảm đến thế, ngươi thân là nam nhi há có thể tham sinh úy tử?”
“Trẫm lệnh cho ngươi phụ trách việc cứu tế tại Khúc Thành, lập tức xuất phát.”
“Hoàng thượng…”
Cố Vận Thần đối diện ánh nhìn sắc như đao của hoàng thượng, thân hình khựng lại, sắc mặt cũng trắng bệch mấy phần.
Hiện nay Khúc Thành đang nguy cấp trùng trùng, tới đó chẳng khác nào chốn thập tử vô sinh.
“Bệ hạ xin minh xét, thần thiếp chỉ có một đứa con là Hoài nhi…”
Tiêu phi vội vàng quỳ sụp trước mặt Thánh thượng, gương mặt đẫm vẻ đáng thương mà dập đầu khẩn cầu.
Tua ngọc trên bộ bộ dao hoa lệ nơi tóc nàng đung đưa va vào nhau, leng keng rung động.
Nhưng lúc này, Thánh thượng đang lúc nổi giận.
Tiêu phi bất ngờ xông vào cầu tình cho Cố Vận Thần, lại càng khiến cơn giận của ngài bùng lên.
Thánh thượng tức đến độ gân xanh trên trán nổi rõ:
“Khúc Thành đang lâm nguy, ngươi thân là tần phi, lại còn vận xiêm y hoa lệ đến thế?!”
“Người đâu, giáng Tiêu phi làm Tiêu tần, trong vòng một tháng không được bước chân ra khỏi cung!”
“Việc Tứ hoàng tử phụ trách cứu tế Khúc Thành, không cần bàn thêm!”
Thật là chuyện vui từ trên trời rơi xuống.
Ta không ngờ lại có thể thuận nước đẩy thuyền, giáng được một đòn vào đám người Cố Vận Thần.
18
Ngày theo đoàn Thái Y Lệnh đến Khúc Thành, ta nhìn thấy sư huynh trong đoàn.
Thừa lúc không ai chú ý, ta khẽ gọi: “Sư huynh! Huynh cũng đến sao?”
Tạ Kỳ quay sang nhìn ta, nở nụ cười ôn nhu như ngọc:
“Khúc Thành đại dịch, dân chúng nguy nan, ta thân là y giả, cứu nhân độ thế vốn là bổn phận.”
“Huống chi có A Cẩm nàng ở đây, ta sao có thể không cùng đi?”
Dịch bệnh chẳng phải chuyện nhỏ, sơ suất một phần có thể khiến cả thành, thậm chí một châu rơi vào thảm họa.
Tình hình khẩn cấp, khi đoàn Thái Y Lệnh đến được Khúc Thành đã là mười lăm ngày sau.
Lão thái y dẫn đầu nhanh chóng phân phó khu vực phụ trách, sắp xếp ta và sư huynh đến vùng phía bắc thành.
Bắc thành là nơi đầu tiên phát sinh dịch bệnh.
Ban ngày ta và sư huynh khám chữa cho bách tính, dặn dò họ thức ăn, nước uống đều phải đun sôi kỹ lưỡng, chuẩn bị vôi sống, ngải cứu để xông trừ ô uế.
Đêm đến chúng ta không nghỉ, hoặc cùng nhau tra sách, hoặc nhớ lại những chứng bệnh tương tự từng gặp, rồi trao đổi kiến giải lẫn nhau.
Chứng kiến quá nhiều sinh ly tử biệt, từ những ngày đầu đầy đau thương, đến nay trong lòng ta đã dần dần trở nên tê dại.
Nơi này… cũng là một chiến trường khác.
“…Thi thể nhất định phải hỏa táng, không được chôn.”
“Phải đi từng nhà kiểm tra, toàn bộ bệnh nhân phải tập trung đến chỗ cách ly, tránh để dân chúng giấu người thân bệnh tật trong nhà.”
Vừa phân phó quan viên đi cùng, ta vừa lật sách y trong tay.
Đột nhiên một binh sĩ hớt hải xông vào: “Đại phu đâu? Tứ hoàng tử sốt cao không dứt, nguy cấp vô cùng!”