- Trang chủ
- Hán Phụ Kinh Thành
- Chương 8
Chương 8
Truyện: Hán Phụ Kinh Thành
Tác giả: Bơ không cần đường
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
8
Ta tự tay chọn cho con một mối hôn sự xứng đôi, đối phương là thứ tử đích mạch nhà Hàn lâm, gia phong nghiêm cẩn, bản thân cũng là người đoan chính, học hạnh vẹn toàn.
Ngày đại hôn, Vân nhi đội mũ phượng, khoác xiêm hồng, đẹp đến kinh diễm. Nó ôm chặt lấy ta, nước mắt thấm ướt vai ta.
“Mẫu thân…” Nó nghẹn ngào, vạn lời chỉ gói trong một tiếng gọi này, “Nếu không có người, đã chẳng có Vân nhi hôm nay.
Người dạy con đạo làm người, che chở con, cho con dũng khí… Nữ nhi… nữ nhi không nỡ rời người.”
Lòng ta cũng chẳng đành, nhưng cố cười: “Ngốc à, gả đi rồi cũng đâu phải không được gặp lại. Nhớ lời mẹ, con là ngoại tôn nữ nhà tướng môn, lưng phải thẳng, tâm phải sáng. Kẻ nào dám bắt nạt, cứ đánh trả! Nhà họ Việt mãi mãi là hậu thuẫn của con!”
“Nữ nhi xin khắc cốt ghi tâm!” Vân nhi gật đầu thật mạnh, mắt trong sáng, không còn chút hoang mang.
Tiễn kiệu hoa của Vân nhi, trong phủ bỗng vắng lặng hơn hẳn.
Hựu ca cũng đã thành thiếu niên cao ráo, học vấn nổi trội trong tộc học, võ nghệ cưỡi bắn lại được ta truyền thụ, ẩn hiện bóng dáng hổ tử nhà tướng môn.
Mười năm lời hứa, nay đã kề bên.
Hôm ấy, ta đang thu xếp hành trang, Thẩm Nghiễn đẩy cửa bước vào.
Tám năm thời gian, nơi khóe mắt hắn đã khắc nếp nhăn, khí chất càng vững chãi, nhưng cũng lẫn nét cô tịch.
“Thật sự phải đi sao?” Giọng hắn trầm xuống.
“Ừ.” Ta không ngẩng đầu, “Vân nhi đã yên bề gia thất, Hựu ca cũng đã lớn. Nhiệm vụ của ta xong rồi.”
Hắn im lặng thật lâu, đi tới bên cửa sổ, quay lưng về ta: “Những năm này… đã ủy khuất nàng.”
Ta khựng lại, có chút bất ngờ: “Nói ủy khuất thì chẳng phải. Chỉ là mỗi bên có thứ mình muốn.”
Hắn quay đầu, mắt sâu như vực: “Kinh Lan, ở lại đi. Phủ Hầu cần nàng, Hựu ca cũng cần nàng. Ta… cũng cần nàng.”
Không khí lặng trong thoáng chốc.
Ta đặt y phục xuống, nhìn thẳng hắn: “Thẩm Nghiễn, ta gả vào phủ Hầu, là vì con của chị ta, không phải vì ngươi, cũng chẳng phải vì cửa nhà này.
Phương Bắc mới là nơi ta thuộc về. Ở đó có ngọn gió tự do, có chiến hữu kề vai, có chiến mã và thanh đao đang đợi ta.”
“Tự do?” Hắn lặp lại chữ ấy, cười chua chát, “Phủ Hầu này, rốt cuộc vẫn trói không nổi nàng. Trong lòng nàng, chưa từng có ta, phải không? Dẫu là… về sau…”
“Không.” Ta đáp gọn, dập tắt tia hy vọng cuối trong mắt hắn, “Tỷ phu, giữa chúng ta, chỉ là khế ước vì hai đứa nhỏ, và mấy năm ở chung gọi là ‘tạm hòa bình’. Chỉ thế thôi.”
Thẩm Nghiễn khép mắt, khi mở ra đã bình thản lại, chỉ là dưới sự bình thản ấy, chất chứa mỏi mệt và buông xuôi.
Hắn đến bên án thư, nhúng bút, viết liền một tờ văn thư, đưa ta.
“Nếu thế, đây là thư hưu thê. Từ nay… nàng tự do.”
Ta nhận lấy tờ giấy nhẹ tênh mà nặng ngàn cân, trong lòng như đá lớn rơi xuống. Mười năm trói buộc, một sớm thành giải thoát.
“Đa tạ.”
“Không cần tạ ta.” Hắn đưa mắt nhìn ra sân luyện võ, nơi Hựu ca đang mồ hôi nhễ nhại, “Là ta phải cảm ơn nàng.
Nàng dạy Vân nhi rất tốt, Hựu ca… cũng được nàng dưỡng thành một nam tử hán thực thụ. Mười năm nay, vất vả cho nàng rồi.”
“Bổn phận mà thôi.” Ta cất thư hưu thê, giọng cuối cùng cũng nhu hòa hơn đôi chút, mang theo vài phần chân thành, “Hựu ca là mầm tốt, tính cách kiên nghị, phân rõ đúng sai. Nếu được bồi dưỡng đúng cách, tương lai nhà họ Thẩm ắt rạng rỡ.”
“Ta sẽ làm vậy.” Thẩm Nghiễn khẽ gật, “Nàng… khi nào rời đi?”
“Ba ngày nữa.”
Ngày ly biệt, trời cao mây nhẹ.
Trước Kinh Lôi viện, ba mươi sáu hán tử của ta đã xếp hàng ngay ngắn, ai nấy tinh thần hăng hái, trong mắt là sự phấn khích kìm nén của kẻ sắp trở về quê gió cát. Ngựa khỏe, hành trang gọn gàng.
Hựu ca đỏ hoe mắt chạy ra: “Mẫu thân! Đem con đi! Con cũng muốn tới Bắc cương!”
Ta vỗ lên vai nó, nay đã có phần rộng rãi: “Ngốc tử, con là đích tôn phủ Tấn Dương Hầu, là kỳ vọng của phụ thân, là tương lai của nhà họ Thẩm.
Chiến trường của con ở triều đường, ở sa trường lập công, chứ không phải cùng ta lang bạt. Hãy đọc sách cho tốt, luyện võ cho giỏi, nghe lời phụ thân.
Chờ đến khi con đỗ công danh hay lập được quân công, đường đường chính chính đến Bắc cương tìm ta, mẹ sẽ mời con uống rượu đao cay nhất!”
Hựu ca cắn môi, nén lệ, gật đầu thật mạnh: “Mẫu thân yên tâm! Nhi tử nhất định đỗ công danh! Đường đường chính chính tới Bắc cương thăm người!”
Thẩm Nghiễn đứng ở hiên, lặng lẽ nhìn. Lão Hầu phu nhân cùng Ngô thị, đứng xa mà lánh mặt, thần tình phức tạp.
Ta tung người lên ngựa, động tác vẫn gọn gàng như xưa. Ánh mắt ta quét qua phủ Hầu – nơi ta sống mười năm – không mang nửa phần lưu luyến, cuối cùng dừng ở Thẩm Nghiễn.
“Thẩm Nghiễn, bảo trọng.”
Môi hắn mấp máy, rốt chỉ buông hai chữ: “Bảo trọng.”
“Giá!”
Tuấn mã dài hí, ba mươi sáu kỵ binh theo sát, vó sắt phá tan tĩnh lặng phủ Hầu, cuốn bụi mù mà lao về phương Bắc.
Gió gào bên tai, mang theo hơi thở tự do bấy lâu thiếu vắng. Phồn hoa kinh thành, tranh đấu phủ Hầu, mười năm ràng buộc, tất cả bị bỏ lại phía sau.
Bầu trời Bắc cương xanh thẳm, thảo nguyên vô tận, nơi ấy mới là thiên hạ để Việt Kinh Lan tung hoành.
Nơi ấy, mới là nhà của nàng.