- Trang chủ
- GIÓ QUA TRIÊU VÂN
- CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8
Truyện: GIÓ QUA TRIÊU VÂN
Tác giả: Bơ không cần đường edit
(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Ta hận chính mình vì sao mãi đến hôm nay mới nhìn rõ bản chất thật của nàng!”
Hắn nheo mắt, ánh sáng trong mắt lạnh lẽo vô cùng.
“Chính là vì nàng, mà Triêu Vân mới rời bỏ ta.
Nàng chính là kẻ đầu sỏ gây nên mọi việc!”
“Lúc này, ta còn niệm tình thuở nhỏ, nàng lập tức rời khỏi phủ Hầu.
Nếu không, chớ trách ta không khách khí!”
Tạ Chi Dao sững sờ, bị hắn dọa đến ngây ra tại chỗ, mặc cho thị vệ áp giải rời đi.
Ta khẽ lắc đầu, không kìm được mà bật cười, phân phó phu xe tiếp tục lên đường.
14
Mưu lược của Triệu Nhung Thanh, quả nhiên không sai một bước.
Chỉ không ngờ, Cầm Trì và đám người ấy lại nhanh chóng lộ rõ sự thất thế.
Đêm ấy, một tràng âm thanh chói tai phá vỡ bức tường cung cấm.
Khiến ta đang ngủ cũng phải giật mình tỉnh giấc.
Ta ngồi dậy, khẽ xoa trán.
Mồ hôi đã thấm ướt áo trong.
Ngoài song, ánh sáng đỏ rực rỡ chiếu thẳng về phía hoàng cung.
Ta vén rèm, lắng nghe kỹ, là tiếng chuông ngân vang.
Hoàng đế đã băng hà!
Dẫu đã chuẩn bị tâm lý từ trước, lòng ta vẫn chấn động vô cùng.
Tiếng chuông kéo dài, đến khi tan hết cũng đã sáng bạch trời.
Cuộc biến trong cung đêm ấy kết thúc bằng việc Triệu Nhung Thanh bước lên ngai vàng — chiếc ngôi mà bao kẻ trong thiên hạ đều ao ước.
Một khối đá nặng trong lòng ta rốt cuộc cũng rơi xuống.
Sinh hoạt của dân chúng kinh thành vẫn bình thường như mọi khi.
Chỉ có tàn tro vương vãi bay ra từ tường thành hoàng cung, như ngầm nhắc nhở thế nhân rằng, đêm qua từng xảy ra một trận cung biến không ai tường tận.
Tân đế đăng cơ, ban thưởng có, trừng phạt cũng không thiếu.
Cầm Trì, với thân phận mưu sĩ của phe Đại hoàng tử, đương nhiên kết cục thê lương.
“Tiểu thư, nghe nói công tử khi uống độc tửu, còn cầu xin người tha thứ…”
Ta liếc nhìn lão bà tử một cái.
Bà cũng biết chừng mực, lập tức lui sang một bên, không nói gì thêm.
Gió nhẹ nhè nhẹ thổi qua, ta ngẩng đầu nhìn lên, lòng lại bỗng nhiên thổn thức.
Điều khiến ta kinh ngạc là, phụ thân không những khéo léo khước từ phần thưởng của Triệu Nhung Thanh, mà còn dâng sớ từ quan, cáo lão hồi hương.
Ta chẳng nhớ rõ đã bao lâu chưa trở về nhà.
Lúc ấy, ta cùng phụ thân đứng dưới hành lang, cùng ngắm lồng chim.
“Triêu Vân, con có trách phụ thân không?”
Ta đưa tay đùa nghịch chú chim nhỏ, không đáp lời.
Tiếng gió “xào xạc” qua kẽ trúc, phụ thân khe khẽ thở dài.
“Người con nên trách nhất… kỳ thực chính là ta.”
Chú chim trong lồng nhỏ bé kia rụt rè rúc đầu, không còn tinh thần nào.
Ta trầm ngâm giây lát, rồi đưa tay mở lồng.
“Phạch phạch”…
Nó lúng túng bay vòng trong khoảng sân, rồi mới dần dần vút lên bầu trời.
Ta thu lại ánh mắt, khẽ nói:
“Phụ thân, con không trách ai cả.”
Mọi sự đều là số mệnh, há có thể do người định đoạt?
15
Triệu Nhung Thanh quả là bậc minh quân.
Ngay khi đăng cơ liền lập tức chấn chỉnh triều cương, quét sạch thế lực còn sót lại của Đại hoàng tử.
Lấy ân uy song hành, lại thêm thủ đoạn sấm sét, khiến văn võ bá quan đều phải dè dặt như chuột gặp mèo.
Ta chẳng ngờ, giữa muôn vàn việc triều chính, hắn vẫn dành được chút thời gian để triệu kiến ta.
Khi ấy, ta đã thu dọn hành lý, chuẩn bị lên đường về Giang Nam.
Trời sắp hoàng hôn.
Ta cùng Triệu Nhung Thanh cùng hướng mắt nhìn ánh tà dương đang chậm rãi khuất sau rặng núi.
Cả hai im lặng hồi lâu, rồi hắn mở lời trước:
“Sau này nàng định tính thế nào?”
“Chỉ cần nàng nguyện ý, vị trí Trung cung này… bản quân vẫn để trống đợi nàng.”
Thanh âm hắn trong trẻo, êm tai vô cùng.
Khi ấy, hắn hơi cúi đầu nhìn ta, nửa như bỡn cợt mà hỏi.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, rồi cũng bật cười khẽ.
Thời khắc bỗng chốc như kéo dài vô tận…
“Lâu nay bị giam trong khuê phòng đã quá lâu, ta gần như quên mất non sông gấm vóc trông ra làm sao.
Nay có cơ hội rảnh rang, tự nhiên là muốn chu du một phen, để mắt nhìn khắp cõi giang sơn.”
Triệu Nhung Thanh đứng đó, tay chắp sau lưng, dáng người tuấn dật, cao ráo.
Vừa dứt lời, nét mặt hắn dịu lại, ánh mắt xa xăm, chẳng rõ đang nhìn về phương nào.
“Ý ấy của nàng, quả là chí tình.”
“Nếu có thể, bản quân cũng muốn như nàng vậy.”
Lúc ấy, trong ánh mắt hắn dường như có ánh cười lan ra, giữa chân mày cũng phảng phất vài phần hoài vọng.
Ta khẽ nhắm mắt lại, bên tai là tiếng gió “vi vu” lướt qua.
Hương thông nhàn nhạt trên người hắn dường như đã xua tan hết những vướng bận trong lòng ta.
Khi mở mắt nhìn về phương xa, ngực bỗng nhẹ tênh.
Tựa hồ bao sầu khổ đều theo gió cuốn đi mất, những ngày tháng sau này — nhất định sẽ càng lúc càng rạng rỡ hơn.
Toàn văn kết thúc.