QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :

Trong phòng yên tĩnh đến mức, chỉ nghe được tiếng muỗng chạm vào miệng bát sứ.

Nam tử ấy tựa nửa người vào gối, đưa khăn lau vết cháo nơi khóe miệng, ánh mắt khẽ nâng, nhìn về phía ta:

“Cô nương là tiểu thư phủ Kỷ Thượng thư?”

Câu hỏi đột ngột khiến ta thoáng ngẩn người.

Hóa ra tối qua ta lấy danh nghĩa phụ thân cùng huynh trưởng ra hăm dọa, hắn trọng thương đến vậy mà vẫn còn đủ tỉnh táo để nghe rõ từng chữ.

Trong lòng ta thoáng ngạc nhiên, chỉ ậm ừ đáp một tiếng:

“Ừm.”

Sự trầm lặng lan dần trong không gian, hắn khẽ kéo khóe môi, gượng cười một cái.

Chớp mắt, ta liền thấy trước mặt xuất hiện một vật nhỏ.

“Đây là tín phù của ta, ngày sau dù xảy ra việc gì, chỉ cần mang theo nó đến tiệm cầm đồ trong thành tìm ta.

Coi như báo đáp ân cứu mạng của cô nương.”

Hắn khép mắt lại, sắc mặt trắng bệch.

Ta không từ chối, có vật làm chỗ dựa vẫn hơn không.

Cúi đầu nhìn kỹ, thấy trên tín phù có khắc một chữ “Nhung”.

Thần sắc ta liền biến đổi — chữ ấy nhìn chẳng khác nào vật của hoàng gia…

Ý nghĩ ấy vừa dấy lên, hai mắt ta lại tối sầm.

Trời cao ơi, sao chuyện tranh đấu quyền mưu trong cung đình lại để ta chạm vào?

Sao chẳng ai nói cho ta hay, bên ngoài thiên hạ này lại phức tạp đến thế?

10

Lúc rảnh rỗi, ta mới có thời gian cắt tỉa hoa cỏ trong vườn.

Chợt một luồng khí nóng phả qua bên cổ.

Cầm Trì đã đứng sau lưng ta từ bao giờ, bàn tay to lớn đặt nơi hông ta.

“Triêu Vân, nàng làm loạn đủ chưa?

Thừa lúc tâm ta còn chưa nguội, theo ta hồi phủ.”

Đã mấy tháng không gặp, Cầm Trì không biết dùng cách nào mà tìm được nơi ta ở.

Đúng lúc ấy, lão bà tử lại ra ngoài, nhất thời chẳng thể quay về.

Ta cắn răng, đặt bình tưới trong tay xuống, lùi lại mấy bước.

“Cầm Trì, đến lúc này chàng còn cho rằng ta đang giận dỗi với chàng sao?

Hòa ly thư chẳng phải ta đã đưa cho chàng rồi đó ư?

Chàng không ở phủ cùng Tạ Chi Dao, tới tìm ta làm gì?”

Cầm Trì chăm chăm nhìn ta, thần sắc thản nhiên:

“Chi Dao đã đồng ý sẽ chung sống hòa thuận với nàng, nàng còn bất mãn điều gì nữa?”

Ta giận quá bật cười, lạnh giọng đáp:

“Chúng ta đã hòa ly, giữa ta và chàng không còn gì đáng để nói nữa.”

Cầm Trì bất chợt nắm lấy tay ta, lắc đầu liên tục, vẻ mặt không dám tin:

“Triêu Vân, nàng thật khiến ta quá thất vọng.

Nàng có biết sau khi nàng đem của hồi môn đi hết, phủ trống rỗng đến nhường nào không?

Mẫu thân thậm chí còn phải đem bạc riêng ra duy trì sinh hoạt.

Sơ Sơ mấy ngày liền chẳng có nổi một bữa cơm tử tế.

Nàng dù sao cũng phải nghĩ cho mẫu thân một chút chứ!”

Ta nhíu mày:

“Chuyện đó, liên quan gì đến ta?”

Ta vốn biết mẫu thân hắn keo kiệt, nhưng không ngờ đến nước này vẫn còn tiếc của, chẳng chịu lấy ngân khố của mình ra, chỉ biết nhòm ngó bạc trong tay ta.

Cầm Trì xưa nay tự cao tự đại, chẳng thèm hạ mình với ai, hôm nay có thể nói ra những lời ấy, xem như đã là tận cùng.

Nghe nói mấy năm gần đây, Hoàng hậu chẳng được Thánh Thượng sủng ái, địa vị lay lắt, còn bận giữ thân, e rằng cũng chẳng giúp gì được cho họ nữa.

Ta cùng hắn giằng co đôi câu, lòng mỏi mệt, liền xoay người, khoát tay làm hiệu tiễn khách.

Cầm Trì như cảm thấy ta lần này thật sự tuyệt tình, vẻ mặt không còn bình ổn như trước, giọng nói cũng thêm phần hoảng loạn.

“Triêu Vân, nàng thật sự muốn đoạn tuyệt thế sao?

Chẳng lẽ nàng không còn yêu ta nữa ư?”

“Cầm công tử, tiểu thư nhà ta đã nói đến đây là quá đủ tình nghĩa rồi.

Mời rời đi cho.”

Đúng lúc then chốt, lão bà tử quay về.

Cầm Trì hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên hàn ý:

“Triêu Vân, nàng cứ chờ đó.

Phủ Định Viễn hầu tuyệt không thể, cũng sẽ không suy vong trong tay ta.

Chờ khi ta vực dậy tất cả, ta sẽ khiến nàng cam tâm tình nguyện quay về bên ta.”

Lời buông như sắt, nhưng dáng đi khuất bóng kia lại phảng phất nỗi sầu thương.

11

“Lão bà tử, dạo gần đây trong ngoài có xảy ra đại sự gì không?

Những người kia, từng kẻ một, rốt cuộc đang mưu tính điều gì?”

Tòa biệt viện này hẻo lánh đến nỗi không một tin tức nào lọt vào được.

Nguồn tin duy nhất là do lão bà tử mỗi ngày ra chợ mua rau, tình cờ nghe được vài lời tán gẫu.

“Cũng chỉ là mấy vị trong cung lại bắt đầu tranh đoạt quyền vị vì cái ngôi kia mà thôi.”

Lão bà tử nói nhẹ nhàng, nhưng ta lại nổi hứng, nài bà kể kỹ càng hơn.

Bà chẳng muốn nói nhiều, nhưng những điều bà kể, phần lớn ta đã từng nghe qua.

Đương kim Thánh Thượng tuy con đàn cháu đống, song người sống sót đến tuổi trưởng thành chỉ còn ba vị hoàng tử.

Nay người bệnh lâu ngày không dứt, lại chưa lập Thái tử, ngôi vị kia tất sẽ khiến người dòm ngó.

Nghe nói người mà Thánh Thượng yêu mến nhất chính là Ngũ hoàng tử Triệu Nhung Thanh, con của Thục phi.

Nếu phủ Định Viễn Hầu thật sự muốn đứng về phe nào, thì Cầm Trì nhất định sẽ ủng hộ Đại hoàng tử — người con chánh thất do Trung cung Hoàng hậu sinh ra, cũng chính là biểu huynh của hắn.

Thảo nào ban nãy hắn có thể dám buông lời lẽ cứng rắn như vậy.

Chỉ tiếc rằng, Đại hoàng tử tính tình hung hăng, thật chẳng phải là người thích hợp để chấp chưởng thiên hạ.