- Trang chủ
- Gió Lùa Qua Kẽ Tay - lonely god
- Chương 36: Dân thường, là dân thường hết
Chương 36: Dân thường, là dân thường hết
Truyện: Gió Lùa Qua Kẽ Tay - lonely god
Tác giả: lonely god
- Chương 1: Chúc mừng năm mới
- Chương 2: Thật thật giả giả
- Chương 3: Đêm nay có chuyện cần làm
- Chương 4: Gió xuân chui vào tai
- Chương 5: Dã tâm và dục vọng
- Chương 6: Không nghiêm chỉnh
- Chương 7: Ầm ĩ
- Chương 8: Nửa câu sau
- Chương 9: Đòi phần thưởng
- Chương 10: Đỏ và đen
- Chương 11: Nghĩ không thông
- Chương 12: Chuyện quan trọng
- Chương 13: Ngồi mát ăn bát vàng
- Chương 14: Về trễ bị phạt
- Chương 15: Dưới lớp bọt
- Chương 16: Trời đổ mưa
- Chương 17: Chuyện càng quan trọng hơn
- Chương 18: Đừng nhụt chí chứ, bà Giang của anh
- Chương 19: H�? Ly nhỏ chơi đùa cậu Thiệu
- Chương 20: Cậu Thiệu thăm h�? Ly nhỏ
- Chương 21: Lại làm chuyện xấu
- Chương 22: Vậy anh mau đến giết ngược em đi
- Chương 23: Không thể nói thành lời
- Chương 24: Khóa chặt rồi nhé
- Chương 25: Đinh ghim dâu tây
- Chương 26: H�? Ly và sư tử vểnh đuôi
- Chương 27: Anh ôm em là em hết lạnh ngay
- Chương 28: Ý nghĩ không chia lìa
- Chương 29: Sau này sẽ bị ghét bỏ đấy
- Chương 30: Tránh ma quỷ
- Chương 31: Cơm tất niên
- Chương 32: Carbon dioxide và cát sỏi
- Chương 33: Không muốn làm binh lính của tướng quân
- Chương 34: Dùng xong rồi đá
- Chương 35: Biên kịch Bạch
- Chương 36: Dân thường, là dân thường hết
- Chương 37: Là Thiệu tiên sinh lẳng lơ
- Chương 38: Rượu dương mai
- Chương 39: Tiêu khiển
- Chương 40: Muốn uống giấm
- Chương 41: Làm mình làm mẩy
- Chương 42: Onii chan
- Chương 43: Khóa dạy yêu đương
- Chương 44: Em có biết có một câu gọi là dưa chín tự rụng không
- Chương 45: Bạn gái anh nói gì cũng đúng
- Chương 46: Thẳng thắn được khoan hồng
- Chương 47: Chua ngọt
- Chương 48: Sau này
- Chương 49: Chỉ hướng đông không dám đi hướng tây
- Chương 50: Bộ phim này mãi mãi sẽ không đóng máy
- Chương 51: Em có thể làm bất cứ chuyện gì với anh
- Chương 52: Chiếm hữu và bị chiếm hữu
- Chương 53: Làm phiền
- Chương 54: Không có khởi đầu
- Chương 55: Được cô thích là điều hạnh phúc nhất
- Chương 56: Còn ra thể thống gì nữa
- Chương 57: Làm hay lắm
- Chương 58: Thèm kết hôn
- Chương 59: Danh phận
- Chương 60: Phạt ít cảnh cáo nhiều
- Chương 61: Em rất yêu anh
- Chương 62: Phiên ngoại
[TT] Vascara Túi Xách Tay Nắp Gập Ngăn Đôi Nhấn Khóa Xoay - SAT 0337 túi xách hapas chính hãng màu hồng túi hapas màu nâu túi hapas màu nâu chính hãng túi hapas nâu lớn túi thuyền thergab
Bạch Hoàn Tử chỉ xem như cô là do bản thân k*ch th*ch nên mới đồng ý, trên đường chở cô đi cùng cô ấy vẫn đang nghĩ: Lỡ như dọa em gái nhỏ sợ thì biết phải làm sao đây?
Kết quả khi Giang Phong order rượu cũng quen đường quen nẻo giống như mấy người nghiện rượu vậy.
Bấy giờ Bạch Hoàn Tử mới ngộ ra, sự do dự trước đó của cô đại khái đều bởi vì Thiệu Dịch Chi.
Giang Phong cầm ly rượu lên, nhấp từng hớp nhỏ, khóe môi cong lên một độ cong nhàn nhạt, đôi mắt nheo lại, giống như một con mèo nhỏ ăn trộm thành công, lặng lẽ vui sướng, lặng lẽ thỏa mãn.
Bạch Hoàn Tử kề sát bên tai cô, chế nhạo nói: “Vì Thiệu Dịch Chi em đã kìm nén bao lâu?”
“Ừm…rất lâu rất lâu rồi.”
Giang Phong thích uống rượu, nhưng tửu lượng thật sự rất kém, nếu như chỉ có một mình cô tuyệt đối không dám uống nhiều, nhưng bây giờ có Bạch Hoàn Tử dọn xác cho cô, cô cũng chẳng có gì phải sợ cả.
Trong lúc ngà say, cô nhoài người lên bả vai của Bạch Hoàn Tử, hỏi: “Hoàn Tử, nếu như người chị thích không thích chị chị sẽ làm thế nào?”
Bạch Hoàn Tử nghiêm túc suy nghĩ một hồi, “Ờm…người chị thích chắc chắn cũng sẽ thích chị.”
Lời này nghe thật thiếu đánh.
Giang Phong bật cười đánh nhẹ vào bắp đùi của cô ấy, “Chị thật đáng ghét.”
“Tại sao lại hỏi như thế? Thiệu Dịch Chi không thích em sao?”
Giang Phong cúi đầu, ngẫm nghĩ, rồi lắc đầu.
“Em không biết…nói chung là, anh ấy không cần em…” Ngữ khí của cô suy sụp, khiến Bạch Hoàn Tử nghe mà đau lòng.
Bạch Hoàn Tử nói như đinh đóng cột: “Vậy thì không cần anh ta nữa, đổi người khác.”
“Nhưng em muốn anh ấy…em chỉ cần anh ấy thôi.”
Giang Phong bắt đầu ra sức nốc rượu, thỉnh thoảng còn nói ra vài câu oán hận từ tận sâu đáy lòng.
“Đồ xấu xa…”
“Em sẽ không bao giờ ở bên cạnh anh nữa…”
Bạch Hoàn Tử nghe xong cảm thấy không đúng, vội vã cản cô lại, giật lấy cái ly không cho cô uống nữa.
Kết quả vì phát hiện quá muộn, chẳng mấy chốc Giang Phong đã mơ mơ màng màng ngã oặt vào lòng Bạch Hoàn Tử, thỉnh thoảng lầu bầu mấy câu, câu nào cũng có kèm theo tên họ của Thiệu tiên sinh.
Bạch Hoàn Tử dùng ngón tay của cô mở khóa điện thoại, tìm tên Thiệu Dịch Chi trong danh bạ, tìm tới tìm lui chỉ có một cái họ Thiệu, lưu là “Thiệu tiên sinh”, cô ấy nhấn nút gọi.
“Họ Thiệu à?”
Thiệu Dịch Chi ngơ ngẩn, lấy điện thoại ra, xác nhận lại số điện thoại.
Trong khoảng thời gian không ai nói chuyện chỉ có tiếng nhạc ồn ào hỗn loạn khiến anh có chút phiền bực.
“Cô là ai? Giang Phong đâu?”
Bạch Hoàn Tử không quan tâm câu hỏi đầu tiên của anh, chỉ nói: “A Phong uống say rồi, tôi gửi địa chỉ cho anh, anh đến đây đón em ấy.”
Lông mày anh nhíu chặt, A Phong là tên ai cũng có thể gọi sao?
Còn uống say nữa chứ?
Có còn phép tắc không đây!
Anh dựa theo địa chỉ tìm đến đó, bước vào hộp đêm, né tránh dòng người nhảy nhót điên cuồng, từ xa xa nhìn thấy Giang Phong đang ngủ trong lòng người khác.
Sắc mặt của Thiệu tiên sinh càng lúc càng tối sầm dưới ánh đèn sặc sỡ.
Bạch Hoàn Tử nhìn thấy Thiệu Dịch Chi đi đến đây, lập tức đặt từng cái hôn chi chít lên mặt Giang Phong, hoàn toàn không quan tâm cái vị sát thần đang đi đến bên này.
Thiệu Dịch Chi bước nhanh đến đó, một phát vác Giang Phong lên vai.
“Bạch Hoàn Tử, người phụ nữ của tôi cô cũng dám đến trêu chọc?”
Bạch Hoàn Tử ung dung cầm ly rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ, cười nói: “Anh có chắc…là người phụ nữ của anh không?”
Không cãi nhau với kẻ bị thần kinh.
Thiệu Dịch Chi hít sâu vài hơi, bình tĩnh trở lại, vác Giang Phong về nhà.
Người say rượu bất tỉnh nhân sự, chỉ nhọc cho Thiệu tiên sinh giúp cô c** q**n áo, tắm rửa lau mình.
Thiệu Dịch Chi ném Giang Phong lên giường, trái lại cô ngủ rất ngon, vô cùng an tĩnh.
Anh dùng ngón tay chọt chọt mặt cô, bất mãn nói: “Uống uống uống, tửu lượng không tốt còn bày đặt uống.”
Ngày hôm sau Giang Phong mở mắt ra, phát hiện Thiệu tiên sinh đang ngồi đọc báo bên cạnh cô.
“Thiệu tiên sinh, mấy giờ rồi ạ?”
Thiệu Dịch Chi nhìn đồng hồ, “9 giờ 57 phút.”
“Sao anh còn chưa đi làm?”
Thiệu tiên sinh liếc mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Chỉ mong anh đi làm, sau đó lại chạy ra ngoài ăn chơi à?”
Cô yếu ớt trả lời một câu: “Em đâu có…”
“Em quen biết Bạch Hoàn Tử từ khi nào?”
“Vào lần trước.”
“Mấy chuyện của Bạch Hoàn Tử, đừng nói em không biết.”
“Ý anh là mấy vụ bê bối trên mạng đó sao? Bản thân anh cũng có một đống bê bối, còn không biết ngại mà nói Hoàn Tử…”
Cà khịa thôi còn chưa xong, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, nhìn anh chăm chú nói: “Tin tức tháng trước còn nói anh với nữ minh tinh đang hot ở cùng với nhau kìa.”
Sao lại nói đến anh rồi?
Thiệu Dịch Chi nâng cao âm lượng, “Mỗi ngày anh ngủ ở đâu em biết rõ nhất.”
“Vậy mỗi ngày em ngủ ở đâu không phải anh cũng biết sao…”
Thiệu Dịch Chi ném tờ báo lên giường, cảnh cáo cô: “Nói chung là, sau này em cách xa Bạch Hoàn Tử cho anh.”
Cô cật lực cãi lý, “Hoàn Tử là thuộc kiểu buông thả phóng túng, trong đầu tự có chừng mực, dân thường các anh có thành kiến với cô ấy.”
Xong, anh thành dân thường luôn rồi?
Thiệu Dịch Chi tức giận bỏ đi, Giang Phong vội vã vén chăn lên chạy theo anh.
Anh tức hồng hộc đi thẳng tầng dưới, cô đi theo phía sau anh, ỷ lợi thế độ cao, lập tức nhảy phốc lên người anh, ôm chặt cổ anh, mặc cho anh có đuổi thế nào cũng không chịu xuống.
“Anh đi đâu vậy?”
Anh lạnh nhạt nói: “Đi làm.”
Cô treo trên người anh, bàn chân nhỏ cọ tới cọ lui chỗ bụng dưới của anh, “Thiệu tiên sinh, em xin lỗi anh mà, uống rượu say là em không đúng, anh đừng tức giận mà, sau này em không tùy tiện uống nữa…”
Cô đã nghĩ kỹ, nếu như Thiệu tiên sinh không tha thứ cho cô, cô sẽ treo mãi trên người anh, một mực “mát xa” bộ phận nhạy cảm của anh!
Dưới háng anh nhanh chóng dựng lên một túp lều lớn, anh vươn tay bắt lấy cánh tay của cô, muốn lấy tay cô ra, nhưng hai tay cô ôm anh thật chặt, hoàn toàn không đẩy ra được.
Thiệu Dịch Chi thở dài một hơi, “Anh không đi, em leo xuống đi.”
Giang Phong nhảy xuống khỏi lưng anh, anh nhìn thấy nơi cánh tay cô vừa bị anh nắm lấy đã ửng đỏ thành mảng, trong lòng lại phiền bực hơn nữa.
“Em có ngốc không hả?”
“Sao?” Giang Phong chớp chớp mắt, “Thiệu tiên sinh, anh không đi làm nữa à?”
Cô trêu chọc anh khiến toàn thân anh nóng rực, còn đi làm cái quỷ gì nữa.
“Không đi làm nữa, làm em.”
Phụ nữ không nghe lời, cắm một trận sẽ tốt hơn.