- Trang chủ
- Gió Lùa Qua Kẽ Tay - lonely god
- Chương 33: Không muốn làm binh lính của tướng quân
Chương 33: Không muốn làm binh lính của tướng quân
Truyện: Gió Lùa Qua Kẽ Tay - lonely god
Tác giả: lonely god
- Chương 1: Chúc mừng năm mới
- Chương 2: Thật thật giả giả
- Chương 3: Đêm nay có chuyện cần làm
- Chương 4: Gió xuân chui vào tai
- Chương 5: Dã tâm và dục vọng
- Chương 6: Không nghiêm chỉnh
- Chương 7: Ầm ĩ
- Chương 8: Nửa câu sau
- Chương 9: Đòi phần thưởng
- Chương 10: Đỏ và đen
- Chương 11: Nghĩ không thông
- Chương 12: Chuyện quan trọng
- Chương 13: Ngồi mát ăn bát vàng
- Chương 14: Về trễ bị phạt
- Chương 15: Dưới lớp bọt
- Chương 16: Trời đổ mưa
- Chương 17: Chuyện càng quan trọng hơn
- Chương 18: Đừng nhụt chí chứ, bà Giang của anh
- Chương 19: H�? Ly nhỏ chơi đùa cậu Thiệu
- Chương 20: Cậu Thiệu thăm h�? Ly nhỏ
- Chương 21: Lại làm chuyện xấu
- Chương 22: Vậy anh mau đến giết ngược em đi
- Chương 23: Không thể nói thành lời
- Chương 24: Khóa chặt rồi nhé
- Chương 25: Đinh ghim dâu tây
- Chương 26: H�? Ly và sư tử vểnh đuôi
- Chương 27: Anh ôm em là em hết lạnh ngay
- Chương 28: Ý nghĩ không chia lìa
- Chương 29: Sau này sẽ bị ghét bỏ đấy
- Chương 30: Tránh ma quỷ
- Chương 31: Cơm tất niên
- Chương 32: Carbon dioxide và cát sỏi
- Chương 33: Không muốn làm binh lính của tướng quân
- Chương 34: Dùng xong rồi đá
- Chương 35: Biên kịch Bạch
- Chương 36: Dân thường, là dân thường hết
- Chương 37: Là Thiệu tiên sinh lẳng lơ
- Chương 38: Rượu dương mai
- Chương 39: Tiêu khiển
- Chương 40: Muốn uống giấm
- Chương 41: Làm mình làm mẩy
- Chương 42: Onii chan
- Chương 43: Khóa dạy yêu đương
- Chương 44: Em có biết có một câu gọi là dưa chín tự rụng không
- Chương 45: Bạn gái anh nói gì cũng đúng
- Chương 46: Thẳng thắn được khoan hồng
- Chương 47: Chua ngọt
- Chương 48: Sau này
- Chương 49: Chỉ hướng đông không dám đi hướng tây
- Chương 50: Bộ phim này mãi mãi sẽ không đóng máy
- Chương 51: Em có thể làm bất cứ chuyện gì với anh
- Chương 52: Chiếm hữu và bị chiếm hữu
- Chương 53: Làm phiền
- Chương 54: Không có khởi đầu
- Chương 55: Được cô thích là điều hạnh phúc nhất
- Chương 56: Còn ra thể thống gì nữa
- Chương 57: Làm hay lắm
- Chương 58: Thèm kết hôn
- Chương 59: Danh phận
- Chương 60: Phạt ít cảnh cáo nhiều
- Chương 61: Em rất yêu anh
- Chương 62: Phiên ngoại
[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
Mùng sáu Tết, Giang Phong dẫn Thiệu tiên sinh đến nhà chúc Tết thầy Lý, thuận tiện cầm theo cuộn phim đã được cắt ghép đại khái đến cho thầy xem thử.
Thầy Lý không vội xem cuộn phim mà kéo hai người bọn họ đi đánh mạt chược. Cô và Thiệu tiên sinh thay phiên nhau đổi bài cho thầy và cô, sau mấy vòng, Lý Tầm Vi nhíu mày nói: “Ở trước mặt tôi mà lén lén lút lút, xem thường tôi à? Không được nhường đâu đấy.”
Mùa xuân năm nay Lý Tầm Vi vô cùng bận rộn, khó khăn lắm mới được nhàn rỗi, kéo bọn họ đánh mạt chược đến giờ ăn cơm, ăn cơm xong vẫn muốn tiếp tục đánh, cả ngày cũng không bàn đến việc chính, trước khi bọn họ chuẩn bị về, ông ấy mới nói với cô: “Tiểu Giang đừng vội, lát nữa thầy xem ngay.”
Theo lý mà nói bộ phim có vấn đề gì thì nói qua điện thoại cũng đủ rồi, kết quả vài ngày sau, Lý Tầm Vi lại cố ý tìm ngày có công việc gọi cô qua đó, “Có vài vấn đề thầy gặp mặt em sẽ nói.”
Giang Phong lo lắng bất an, bản thân tự xem xét lại mấy lần, hình như…không có vấn đề gì lớn mà?
Vừa nhìn thấy thầy Lý, cô không nhịn được hỏi ngay: “Sư phụ, rốt cuộc chỗ nào không ổn ạ?”
Thầy Lý nở nụ cười, “Không có vấn đề gì cả.”
“…Vậy là thầy muốn nói chuyện khác sao?”
Lý Tầm Vi phất tay, “Ngồi xuống trước rồi nói.”
Cô ngồi trên ghế sô pha, mắt lớn trừng mắt nhỏ cùng Lý Tầm Vi. Lần này, Lý Tầm Vi bỗng cảm thấy khó để mở lời, ho khan vài tiếng, khá do dự.
Giang Phong thấy ông ấy muốn nói lại thôi, bèn thử thăm dò nói: “Sư phụ, có cần em đi pha cho thầy ấm trà, để thầy sắp xếp ngôn từ không?”
Lý Tầm Vi gật đầu, chỉ vào tủ âm tường, “Góc trong cùng bên phải, tầng thứ ba từ dưới lên, cái ấm vừa mua đấy.”
Giang Phong pha trà xong, cung kính dâng lên, sau đó ngồi đợi nghe ông ấy nói chuyện lớn.
Lý Tầm Vi chậm rì rì uống xong một chén trà, đặt cái ly xuống bàn, Giang Phong đang tiếp tục châm trà, bỗng nghe thầy Lý nói: “Sống chung với Thiệu Dịch Chi cho tốt.”
Tay cô run lên, suýt chút nữa làm đổ trà.
“…Chuyện thầy muốn nói chỉ có bấy nhiêu?”
“Sao lại gọi là bấy nhiêu? Ỷ mình còn trẻ nên muốn tùy tiện chơi đùa hả?”
Cô ăn ngay nói thật, “Em thật sự không muốn tùy tiện, nhưng Thiệu tiên sinh còn chưa chắc.” Tuy là nói thật, nhưng con người cô xem trọng thể diện, bèn giả vờ không quá để tâm, ngữ khí vô cùng hờ hững.
Lý Tầm Vi hận sắt không thành thép nói: “Em xem xem cái đức hạnh này của em, chẳng có chút cảm giác nguy cơ nào? Em chia tay với Thiệu Dịch Chi rồi, sau này còn lăn lộn trong cái giới này thế nào được?”
Lý Tầm Vi trở nên nghiêm túc hơn, hỏi cô: “Trong buổi công chiếu lần đầu tiên có nhìn ra được vấn đề gì không?”
Cô ngồi thẳng lưng, hắng giọng nói, “Có ạ.”
“Chỗ nào có vấn đề?”
“Phần kết thúc quá trống, không phải phong cách của thầy.”
“Còn gì nữa?”
“Xóa bỏ rất nhiều tình tiết tình cảm mờ ám.”
“Có biết tại sao không?”
Giang Phong nheo mắt nhìn ông ấy, thấy ông ấy không tức giận, mới tiếp tục nói: “Bởi vì nó công chiếu vào đêm giao thừa, muốn mọi nhà vui vẻ một chút.”
Thầy Lý thở dài một hơi, “Bây giờ em làm việc không bị hạn chế, biết bao nhiêu người mong cầu cả đời mà không được. Thầy ở trong cái vòng này hơn mấy chục năm, vẫn phải thỏa hiệp năm lần bảy lượt, nếu như em mất đi chỗ dựa vững chắc, chẳng lẽ còn sống tốt hơn được sao?”
Giang Phong biết ông ấy nói rất đúng tình đúng lý, cô thu lại chút khí chất giả tạo kia, nhỏ giọng nói: “Vậy nếu Thiệu tiên sinh không cần em nữa, em cũng hết cách……”
“Vậy thì em hãy nghĩ cách khiến Thiệu Dịch Chi sống chết không rời được em đi.”
“Cho dù Thiệu tiên sinh vẫn còn cần em, đợi anh ấy kết hôn rồi, em cũng không thể làm vợ bé của anh ấy…”
Lý Tầm Vi mắng cô: “Ai bảo em đi làm vợ bé hả? Không muốn làm binh lính của tướng quân không phải binh lính tốt, sao lại không nghĩ sẽ quang minh chính đại làm vợ cả hả? Không có tham vọng!”
Giang Phong rụt cổ, không tiếp lời.
“Mọi người đều muốn đơn thuần, sự nghiệp phải đơn thuần, tình yêu cũng phải đơn thuần. Nhưng nếu như tất cả mọi chuyện đều theo đuổi sự đơn thuần, sau cùng có thể sẽ chẳng nhận được gì cả.”
“Quay phim là việc em thích, Thiệu Dịch Chi cũng là người em thích, nếu như đó đều là những thứ em thích, vậy thì gắn kết cả hai vào nhau có gì nghiêm trọng đâu chứ? Việc em cần làm, là nghĩ cách khiến hai thứ đó vĩnh viễn đều dính chặt vào nhau.”
Đạo lý đó cô hiểu hết, nhưng nếu như vì quay phim mà mặt dày mày dạn đeo bám anh, cho dù anh chán ghét vẫn bám chặt lấy anh không buông tay, cô thật sự không làm được.
Cô nghĩ trái nghĩ phải, vẫn không muốn đi làm binh lính của tướng quân, vẫn giữ nguyên thái độ buông lơi bỏ mặc, giao lại toàn bộ quyền kết thúc cho Thiệu Dịch Chi. Chỉ cần anh muốn, cô sẽ cùng đi đến cùng, nếu như anh muốn dừng lại, chỉ cần anh hạ lệnh một tiếng, cô sẽ rời khỏi cuộc sống của anh ngay.
Trên thế giới này chỉ có người đuổi theo cơn gió, làm gì thấy cơn gió nào điên cuồng bám riết người?