- Trang chủ
- Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
- Chương 42: Thằng nhóc này nói nhiều vậy từ bao giờ?
Chương 42: Thằng nhóc này nói nhiều vậy từ bao giờ?
Truyện: Giả Là Thí Sinh Nước Ngoài Trong Cuộc Thi Tuyển Chọn Nhóm Nhạc Nam
Tác giả: Tự Bạo Tạp Xa
- Chương 1: Thí sinh nước ngoài
- Chương 2: Lose Heart
- Chương 3: Bug
- Chương 4: Bớt đọc truyện hệ thống lại đi
- Chương 5: Tôi có thể gọi cậu như vậy không
- Chương 6: Có chút lúng túng
- Chương 7: Thu hút fan, quả thực là một chuyện rất huyền diệu
- Chương 8: Mặt lạnh
- Chương 9: Thà nói không được còn hơn
- Chương 10: Nhóm web drama
- Chương 11: Huấn luyện viên cấp địa ngục
- Chương 12: Kịch bản
- Chương 13: Nói năng thận trọng
- Chương 14: Battle
- Chương 15: Cướp tay trên
- Chương 16: Phỏng vấn
- Chương 17: Không giống như tưởng tượng
- Chương 18: Thì ra là fan truyền đạo.
- Chương 19: Người thực sự mạnh mẽ đã xuất hiện
- Chương 20: Quả nhiên là người nóng tính.
- Chương 21: Hắn có điều gì đáng để tranh giành không?
- Chương 22: Câu này có thể nói trước ống kính à?
- Chương 23: Đừng call back nữa mà!
- Chương 24: Những điều “cuồng” hơn còn đang chờ phía sau
- Chương 25: Ăn sáng
- Chương 26: To The Stars
- Chương 27: Cái hệ thống vô đạo đức gì vậy
- Chương 28: Ít luyện một phút là ít sống một năm
- Chương 29: Ngủ ngon
- Chương 30: Yuzuko nói tổng cộng bao nhiêu chữ?
- Chương 31: Hình như đối phương không mấy vui vẻ thì phải?
- Chương 32: My angel!
- Chương 33: Đây gọi là chó chê mèo lắm lông sao?
- Chương 34: Giảm cân?
- Chương 35: Resident Evil
- Chương 36: Cũng không tệ?
- Chương 37: Có ai cứu hắn với?
- Chương 38: Phán đoán chính xác.
- Chương 39: Bạn nhảy
- Chương 40: Tính hướng quang
- Chương 41: Bạn cùng phòng cả đêm không về?
- Chương 42: Thằng nhóc này nói nhiều vậy từ bao giờ?
- Chương 43: Bà mẹ trẻ
- Chương 44: Tối nay đúng là liên hoàn bất ngờ!
- Chương 45: Xin lỗi, cho phép hắn giả vờ điếc ba giây.
- Chương 46: Buổi học thanh nhạc bắt đầu
- Chương 47: Vừa là cứu nguy, cũng là một cách tự cứu lấy mình
- Chương 48: Tổn thương sâu sắc
- Chương 49: Đừng vô lý thế
- Chương 50: Đây mới là con người thật của hắn đó.
- Chương 51: Sao có thể không mong chờ một phép màu?
- Chương 52: Đâu phải uất ức, đây là khổ tận cam lai!
- Chương 53: Bình chọn
- Chương 54: Ending pose
- Chương 55: Hắn hận ruy băng.
- Chương 56: Diễn đàn thảo luận
- Chương 57: Bias thăng thiên rồi!
- Chương 58: Chế độ chống spoil
- Chương 59: Khó xử
- Chương 60: Mê tín là không tốt
- Chương 61: Tình huống gì đây?
- Chương 62: Hộp kinh dị
- Chương 63: Đánh giá theo nhóm
- Chương 64: Các bài hát công diễn
- Chương 65: Chọn bài
- Chương 66: Đồng đội cãi nhau ta xem kịch
- Chương 67: Chọn center
- Chương 68: Một người nước ngoài nhỏ
- Chương 69: Thì ra Triệu Diệc Phong không phải là nhiệm vụ giả mở thiên nhãn.
- Chương 70: Dùng đạo đức để trói buộc
- Chương 71: Are you sure?
- Chương 72: Cậu ấy chỉ muốn ăn KFC Thứ năm điên cuồng thôi mà!
- Chương 73: Quả thật rất táo bạo.
- Chương 74: Anh em cùng cảnh ngộ
- Chương 75: Kinh doanh hình tượng
- Chương 76: Một phiên bản của mình tốt hơn
- Chương 77: Leo tường nhập hố
- Chương 78: Chiều fan
- Chương 79: Nỗi đau của nhân loại vốn không giống nhau.
- Chương 80: Mở combat
- Chương 81: Vượt kiếp mà, thành công thì thăng tiên thôi.
- Chương 82: Giám khảo nhận xét
- Chương 83: Đã đến giờ
- Chương 84: Ngoài biên chế
- Chương 85: Cơ bụng
- Chương 86: Em bé mít ướt
- Chương 87: Lên sân khấu
- Chương 88: Sự cố sân khấu
- Chương 89: Có chút tức giận.
- Chương 90: Giờ thì hắn biết nói gì tiếp theo?
- Chương 91: Miura Yuki vs Mạc Lê
- Chương 92: Vòng công diễn đầu tiên chính thức khép lại
- Chương 93: Nếu ngay cả lời xin lỗi mà cũng không thật lòng thì sao?
- Chương 94: Diễn đàn
- Chương 95: Màn xin lỗi
- Chương 96: Bắt gặp lúc nửa đêm
- Chương 97: Sẽ cố gắng
- Chương 98: Center visual
- Chương 99: Công bố
- Chương 100: Yuki ơi... cậu cầm hơi nhiều thẻ đó nha...?
- Chương 101: Có hơi quá mạnh dạn rồi đó?
- Chương 102: Không phải, không có, không muốn
- Chương 103: Ending thần thánh
- Chương 104: Thiên vị
- Chương 105: Nhất định phải debut đó
- Chương 106: Quay quảng cáo
- Chương 107: Trạm trị liệu
- Chương 108: Tự mổ xẻ trước ống kính là trị liệu?
- Chương 109: Hình như... hơi bốc đồng rồi.
- Chương 110: Nghệ thuật ngôn ngữ
- Chương 111: Đây đúng là sân chơi của dân chuyên.
- Chương 112: Cái này thì đúng là sở trường của hắn luôn.
- Chương 113: Đánh giá cao hắn quá
- Chương 114: Không đến mức đó đâu
- Chương 115: Nghe thì dễ chứ làm mới khó!
- Chương 116: Trễ một phút, nhảy một lần
- Chương 117: Đàn ông không thể nói không được
- Chương 118: Máu giả
- Chương 119: Ngôn ngữ của Mạc Lê
- Chương 120: Ngày càng hoạt bát
- Chương 121: Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy ngại ngùng rồi.
- Chương 122: Chuồn không thành công.
- Chương 123: Tạo hình
- Chương 124: Cố hết sức, rồi để trời định.
- Chương 125: Khoan, mọi người không thấy kỳ lạ gì hết hả?
- Chương 126: Bloody
- Chương 127: Hình như… không ai chê hắn nhảy cứng nữa?
- Chương 128: Không phải hắn là người thứ ba sao???
- Chương 129: Quỷ mới tin!
- Chương 130: Cứu mạng, cảm giác xấu hổ trễ nhịp ập tới.
- Chương 131: Thì ra là đồng âm!?
- Chương 132: Dù là thời kỳ trung nhị hòa mình vào thế giới anime/manga, hay sau này thành ‘người hiện thực’ lướt thấy đủ loại
- Chương 133: Cậu là fan only tôi à?
- Chương 134: Dự định sao này
- Chương 135: Khó quá đi mất, hệ thống thật sự có thể giải quyết ổn thỏa chứ?
- Chương 136: Diễn đàn 1
- Chương 137: Diễn đàn 2
- Chương 138: Diễn đàn 3
- Chương 139: Hội thao Ngôi sao
- Chương 140: Công bố xếp hạng lần hai
- Chương 141: Sự chia ly hôm nay là hội ngộ của ngày sau
- Chương 142: Cố gắng đến phút giây cuối cùng
- Chương 143: Bài hát vòng ba
- Chương 144: Đội trưởng
- Chương 145: Luyện tập rap
- Chương 146: Cuộc chiến của Husky và chó bông xù
- Chương 147: Một chàng trai quá ư nghiêm túc.
- Chương 148: Bước qua một con dốc nhỏ
- Chương 149: Không thể phản bác
- Chương 150: Khoan đã, khoảng rỗng là cái gì?
- Chương 151: Thật sự rất "chấn động", trên nhiều khía cạnh
- Chương 152: Vũ đạo của bọn họ có cái đó hả?!
- Chương 153: Mở mang tầm mắt thật
- Chương 154: Cố lên nhé, người luôn nỗ lực nhất
- Chương 155: Không lẽ là đặc biệt tới tìm hắn?
- Chương 156: Sơn móng tay
- Chương 157: Là kiểu nhóc con thông minh biết cách phân bổ thời gian.
- Chương 158: Ngụ ý rất rõ: muốn tìm đúng người thì nên tìm Triệu Diệc Phong.
- Chương 159: Quái Đản
- Chương 160: Lại một lần nữa là câu hỏi quen thuộc từ nhóm người này nhỉ?
- Chương 161: Cái miệng này đúng là không kiểm soát được mà.
- Chương 162: Không phải là tranh giành một miếng bánh, mà là tranh giành cái thể diện này!
- Chương 163: Được đấy, "tầm nhìn" mở rộng rồi.
- Chương 164: Miệng còn chưa kịp mở!
- Chương 165: Được đấy, chuyên nghiệp thật.
- Chương 166: Quá khoa trương rồi đó!
- Chương 167: Cùng nhau tạo nên kỳ tích
- Chương 168: Hiểu rồi, chắc là bị chửi rồi.
- Chương 169: Sốt
- Chương 170: Thật sự là, hắn muốn khóc luôn
- Chương 171: Không ngờ là kiểu anh trai tốt như vậy.
- Chương 172: Con gái?
- Chương 173: Khoảng cách được kéo gần, ánh sao như ngay trước mắt.
- Chương 174: Được gặp cậu thật sự là điều tuyệt vời nhất
- Chương 175: Slogan cổ vũ
- Chương 176: Yuzu muôn năm, thần chủ phù hộ!
- Chương 177: Ai đó làm ơn cứu hắn đi
- Chương 178: Nhưng đây là lần đầu tiên, cô thấy muốn khóc tại một buổi ký tặng.
- Chương 179: Đây có phải là Lại Vũ Đông không?
- Chương 180: Thật lãng mạn
- Chương 181: Reaction
- Chương 182: VCR
- Chương 183: Đây mới chính là vạch đích thực sự.
- Chương 184: Sợ ảnh hưởng tâm lý nên không dám xem đó!
- Chương 185: Quả nhiên
- Chương 186: Cửa ngõ bước vào đêm chung kết chính thức được mở ra
- Chương 187: Diễn đàn
- Chương 188: Chọn bài
- Chương 189: Nhóm này toàn trai đẹp, tui thích
- Chương 190: Một khi đã làm đội trưởng thì cả đời là đội trưởng.
- Chương 191: Thế giới mà ai cũng hạnh phúc, đã được thành lập.
- Chương 192: Duyên phận, thật diệu kỳ.
- Chương 193: Thì ra tôi cũng là một phần trong trò chơi của họ
- Chương 194: Có cả những chuyên ngành đó á?
- Chương 195: Cứu vãn
- Chương 196: Bị thuyết phục rồi
- Chương 197: Xin lỗi vì để cậu đợi lâu
- Chương 198: Là sự chuyển giao của mùa, cũng là điểm giao nhau giữa hai phía
- Chương 199: Kỷ Nguyên Ngôi Sao
- Chương 200: Là một thứ tình yêu vừa đẹp đẽ, vừa nồng nhiệt
- Chương 201: Trở về với chiến trường thuộc về mình
- Chương 202: Cậu mãi mãi là idol tỏa sáng rực rỡ
- Chương 203: Sao nghe cứ như sắp không debut được thế?
- Chương 204: Yuki, cậu thật là đội trưởng trời chọn
- Chương 205: Liệu có thể đánh hắn ngất đi rồi đợi đến khi công bố xong hết thứ hạng mới cho tỉnh lại không?
- Chương 206: Người ta đâu cần đi phỏng vấn mà
- Chương 207: Tôi đợi cậu qua nhé
- Chương 208: Liệu… vẫn còn cơ hội không?
- Chương 209: Cảm ơn vì đã gặp nhau
- Chương 210: Từng bước một chạm tới vạch đích
- Chương 211: Chính thức debut
- Chương 212: Tối nay sao rất đẹp ^ ^
- Chương 213: Diễn đàn
- Chương 214: Sửa BUG
- Chương 215: Không thể phản bác được gì luôn
- Chương 216: Ai cứu hắn với!!!
- Chương 217: Như thể tất cả đã được các vì sao sắp đặt sẵn từ trước
- Chương 218: Chia KTX
- Chương 219: Chia phe
- Chương 220: Đó chính là sức hấp dẫn của những bí mật
- Chương 221: Nội gián
- Chương 222: Làm mức độ kinh dị lập tức nâng lên một tầm cao mới
- Chương 223: Tôi bị oan mà!
- Chương 224: Đây là đang hù NPC hay hù khán giả vậy
- Chương 225: Xong đời rồi.
- Chương 226: Ma quỷ cũng không địch lại sự tiện lợi của công nghệ
- Chương 227: Ai là người hét to nhất?
- Chương 228: Quá… quá cống hiến rồi
- Chương 229: Hàng đầu có phải đáng sợ nhất không?
- Chương 230: Bạn chơi vui, người ta chơi sinh tồn
- Chương 231: Vô lý mà lại hợp lý
- Chương 232: Xem bắn pháo hoa
- Chương 233: Bây giờ sinh viên phát thanh khó xin việc thật
- Chương 234: Cảm giác hình như trúng thật
- Chương 235: Yuzu lại sắp thành nhà tiên tri rồi à?
- Chương 236: Không còn lựa chọn thứ ba sao?
- Chương 237: Chỉ còn con đường này để chọn
- Chương 238: Thế mà cũng thoát ra được á?
- Chương 239: Quả là lời nguyền độc ác nhất dành cho một rapper
- Chương 240: Hạ đường huyết à?
- Chương 241: Thuỷ triều xác sống
- Chương 242: Được đấy, rất chặt chẽ
- Chương 243: Hồng nhà ta nói được làm được, giỏi quá
- Chương 244: Thoát ra
- Chương 245: Diễn đàn 1
- Chương 246: Diễn đàn 2
- Chương 247: Mừng sinh nhật tuổi 22 - Toàn văn hoàn
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
Phản ứng đầu tiên của Lương Chi Thịnh là lo Miura Yuki gặp chuyện gì. Nếu là bạn đại học mất tích lúc nửa đêm, thì có thể là đi bar hay ăn khuya, nhưng đây là chương trình ghi hình khép kín, ngoài mấy tầng lầu ra thì chẳng còn chỗ nào để đi.
Khả năng duy nhất: ở phòng luyện tập.
Nhưng mà lớp F có tiết lúc tám giờ sáng, thật sự có người dám thức trắng đêm ở phòng tập… sao?
Cậu lại có chút không chắc chắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lương Chi Thịnh quyết định đi tìm Miura Yuki một chuyến. Phòng khi có chuyện, cẩn tắc vô áy náy. Dù gì cũng lỡ tỉnh rồi, mất thêm vài phút ngủ cũng chẳng sao.
Mang theo suy nghĩ này, cậu dứt khoát leo xuống giường, tiện tay lấy một chiếc áo khoác bông màu xanh quân đội khoác lên người rồi chạy ra ngoài.
Đi thang máy đến tầng ba, Lương Chi Thịnh đi thẳng đến phòng học lớn gần cậu nhất, đẩy cửa ra tối đen như mực, để chắc chắn cậu đặc biệt bật đèn nhìn một cái, trong phòng không một bóng người.
Rời khỏi đó, cậu tiếp tục đẩy cửa phòng học bên cạnh – lớp A.
Dù khả năng Miura Yuki có mặt ở lớp A gần như bằng không, nhưng đã đến rồi thì tiện thể nhìn thử một chút cũng không sao.
Ngoài dự đoán, trong lớp học lại sáng đèn.
Một thiếu niên tóc vàng đội mũ lưỡi trai đang nhảy theo phần nhạc đệm. Tiếng mở cửa bất ngờ khiến đối phương mất nhịp, quay đầu lại nhìn với vẻ kinh ngạc, đôi mắt mở to.
Tình huống này đúng kiểu: cả hai bên đều không ngờ giờ này còn có người ở đây.
Tuy cũng là tóc vàng, nhưng thiếu niên đội mũ lưỡi trai trước mắt không phải người bạn cùng phòng mất tích mà Lương Chi Thịnh đang tìm. Màu tóc của đối phương là màu vàng ánh kim với độ bão hòa cao hơn, giống như cát vàng chảy dưới ánh sáng, tạo ra hiệu ứng thị giác khác biệt hoàn toàn so với Miura Yuki.
Cựu thành viên Fir-Nine, hiện là thực tập sinh lớp A -
Mạc Lê.
Hai người vốn chẳng có giao tình gì, đứng nhìn nhau vài giây rồi Lương Chi Thịnh là người lên tiếng trước, phá tan không khí im lặng ngượng ngập giữa phòng chỉ có nhạc nền mà chẳng ai nói gì:
“Xin lỗi, làm phiền cậu rồi à? Phòng cách âm tốt quá, tôi không biết trong này có người.”
“Không sao không sao.” Mạc Lê vội chạy tới tắt nhạc trên máy tính bảng, nhanh chóng nhập vai xã giao, “Không phiền gì đâu, tôi sắp nhảy xong lượt này rồi.”
Lương Chi Thịnh: “……”
Nếu tai cậu không có vấn đề, thì bản nhạc chủ đề mới phát được một nửa.
Không hổ là tiền bối từng tham gia show tuyển chọn idol, quả là dày dạn kinh nghiệm.
Đề nghị Lý Tự học tập theo.
“Cậu đến luyện nhảy à?” Mạc Lê hỏi.
Lương Chi Thịnh vội xua tay phủ nhận: “Không không! Tôi đến tìm người.”
“Tìm người?”
“Đúng vậy, cậu có thấy Miura Yuki không?” Lương Chi Thịnh mô tả sơ qua: “Một cậu con trai tóc vàng của lớp F, màu tóc nhạt, cao gầy, trông hơi lạnh lùng.”
“À, tôi biết cậu ấy.” Mạc Lê xoa cằm nhớ lại, “Tô Tuấn Triết có dạy cậu ấy và một bạn lớp C nhảy bài chủ đề ở đây, từ mười giờ đến mười hai giờ, tan xong thì không rõ đi đâu. Sao vậy? Cậu ấy không về ký túc xá à?”
“Cậu ấy chưa về phòng, tôi có hơi lo.” Lương Chi Thịnh kéo lại áo bông, nửa dưới khuôn mặt bị gió lạnh ép sát vào cổ áo, “Cảm ơn nhé, tôi qua phòng bên cạnh tìm tiếp. Cậu muốn đi cùng không?”
Mạc Lê lắc đầu: “Cậu đi trước đi, tôi tập thêm lát nữa.”
Lương Chi Thịnh tưởng Mạc Lê quá nhập tâm luyện tập nên quên cả thời gian, tốt bụng nhắc: “Sắp bốn giờ rồi, muộn lắm rồi đấy.”
“Tôi biết, tôi định bốn giờ mới đi.”
“Bốn giờ…?”
Khóe miệng hơi co giật giấu trong cổ áo rộng, Lương Chi Thịnh thấy đối phương tỏ vẻ “bình thường thôi mà” thì ngập ngừng nói một câu: “Thôi tôi không làm phiền nữa.”
Thế giới của thực tập sinh đúng là khó hiểu thật.
Lương Chi Thịnh lần lượt đến các phòng học khác, khoác áo bông xanh lá cây, cậu giống như một cục bánh trôi xanh chậm rãi di chuyển trên hành lang.
Cuối cùng, cậu thực sự tìm thấy người bạn cùng phòng ngủ quên ở lớp F.
Đèn LED tỏa ánh sáng dịu nhẹ, nhạc đệm vẫn đang phát, trong phòng chỉ có một thiếu niên tóc vàng – giống hệt bố cục lúc nãy ở lớp A.
Chỉ khác một điều: không có ai đang luyện tập.
Cậu thiếu niên tóc vàng nhạt nằm nghiêng bất động trên sàn, thân người hơi co lại. Dây tai nghe nối với máy tính bảng rơi bên cạnh, quyển sổ tay mở rộng úp lên mặt cậu như một tấm vải trắng. Từ xa nhìn lại cứ ngỡ là… một “xác chết không còn hơi thở”.
Lương Chi Thịnh hoảng hồn, lập tức lao đến bên Miura Yuki, ngồi thụp xuống rồi giở quyển sổ ra, đưa tay kiểm tra hơi thở — may quá, vẫn thở.
Cậu quan sát thêm một lúc, vẻ mặt yên bình kia rõ ràng là đang ngủ chứ không phải ngất xỉu.
Xin lỗi nhé, coi phim kinh dị – trinh thám nhiều quá. Người không sao là tốt rồi.
“Yuki.” Lương Chi Thịnh bất lực đẩy đẩy người bạn cùng phòng đang ngủ say, “Dậy đi nào.”
“Ưm……”
“Mặt trời chiếu tới mông rồi!”
Miura Yuki hơi cau mày, bị lay mạnh và gọi liên tục khiến hắn phải chầm chậm mở mắt, lười nhác nói một câu: “Trời sáng rồi à…?”
"Lừa cậu thôi." Lương Chi Thịnh gấp cuốn sổ lại, nhẹ nhàng gõ vào cái đầu màu vàng nhạt kia: "Bây giờ là bốn giờ sáng, cậu định ngủ qua đêm ở phòng tập à? Cậu còn nhớ tám giờ sáng phải lên lớp không? Tỉnh dậy phát hiện cậu không có trên giường, suýt chút nữa làm tôi sợ chết khiếp."
“Ừm… vậy à…”
Miura Yuki uể oải ậm ừ mấy tiếng, không rõ có nghe vào không. Hắn đưa tay che ánh đèn rọi từ trần xuống, giọng ngái ngủ khàn khàn, như đang nói mớ:
“Xin lỗi… tôi mệt quá nên muốn nghỉ một lát… không muốn phí thời gian… định nằm luyện hát một chút, ai ngờ ngủ quên luôn… Aaa sao đã bốn giờ rồi, ngủ lâu vậy… thật ra anh không cần lo, tôi tỉnh là sẽ tự về… nhưng vẫn phải xin lỗi, làm phiền giấc ngủ của anh… thật xin lỗi…”
Lương Chi Thịnh: “……”
Khoan đã, thằng nhóc này nói nhiều vậy từ bao giờ? Tốc độ nói cũng nhanh ghê?!
Nếu trước đây giọng nói như phát ở tốc độ 0.75x thì bây giờ không chỉ là tốc độ bình thường – mà ít nhất cũng phải gấp đôi!
Hơn nữa, nghe kỹ thì dù giọng Miura Yuki hơi ngái ngủ thật, nhưng không hề nói nuốt chữ. Cậu ấy líu lo nói một tràng dài mà không bị ảnh hưởng bởi cơn buồn ngủ, từng chữ phát âm rất rõ ràng.
Không giống trước kia – chỉ cần nói một câu ngắn là đã dính mấy từ mơ hồ, càng nói càng nhỏ, tạo cảm giác yếu đuối, khó gần.
Không ngờ lại mở khóa một khía cạnh hoàn toàn mới?
“Chuyện nhỏ thôi, tôi cũng vừa tỉnh.” Lương Chi Thịnh trêu, “Cậu cũng hoạt bát phết đấy nhỉ, Yuki.”
“Hoạt bát? Tôi không phải luôn như vậ—”
Giọng nói đột ngột ngừng lại, cậu thiếu niên tóc vàng nhạt chuyển cánh tay đang che mắt lên trán, mơ màng nhìn Lương Chi Thịnh vài giây, ánh mắt ngây ngô dần trở nên tỉnh táo.
Vài giây sau, cậu lặng lẽ hạ tay xuống, lại lần nữa che đi đôi mắt đen như mực, giọng bỗng hạ thấp, mang theo chút chột dạ kỳ lạ:
“Ừm… cũng hơi hơi…”