Năm thứ hai ở bên Lục Diễn Hằng, tôi phát hiện mình mang thai.

Trước mắt bỗng hiện ra một dòng bình luận trôi nổi:

【Con của nữ phụ đến thật không đúng lúc, bạch nguyệt quang của nam chính sắp về nước rồi.】

【Nam chính hiện giờ đang ở sân bay đón bạch nguyệt quang, tối nay hai người sẽ có cảnh “bảy chiếc ô nhỏ” đấy, tuyệt quá! Lại có drama để xem rồi!】

【Thế thân dù sao cũng chỉ là thế thân, nam chính sẽ không để cô ta sinh đứa con này đâu.】

Vì muốn giữ lại đứa con trong bụng, tối đó tôi dứt khoát từ chức và bỏ trốn.

【Tổng giám đốc Lục, bạch nguyệt quang của tôi sắp về nước và sẽ đính hôn với tôi. Cảm ơn anh vì đã chăm sóc suốt những năm qua.】

Một tháng sau, tôi đi xem phim cùng em trai. Lúc đi ngang hàng ghế sau, bất ngờ bị một bàn tay to kéo mạnh vào lòng.

Bên tai vang lên tiếng cười lạnh: “Ngoan nào, hắn chính là bạch nguyệt quang em nhắc tới?” “Em đoán xem lát nữa hắn quay lại tìm em, tôi có dừng lại không?”

1

Dòng bình luận kỳ lạ trước mắt vẫn đang liên tục hiện ra.

Điện thoại tôi vừa bấm gọi, ngay sau đó đã có người bắt máy.

Giọng của Lục Diễn Hằng vẫn trầm thấp, khàn khàn, đầy từ tính như đêm qua quấn quýt bên nhau, len lỏi vào tận tai.

“Có chuyện gì sao?”

Âm thanh bên kia khá ồn. Lờ mờ còn nghe được tiếng phát thanh của sân bay.

Như đang nhắc tôi rằng, mọi điều trong dòng bình luận ban nãy đều là thật.

Tim tôi như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Tôi nắm chặt tờ siêu âm trong tay.

Câu nói định nói ra về việc mang thai, lại mãi không thể thốt nên lời.

“Anh đang ở sân bay sao?”

Lục Diễn Hằng đáp lại trầm ổn, giọng điệu thản nhiên: “Ừ, đến đón một người.”

Tôi cố nén nghẹn nơi cổ họng, cười hỏi: “Là ai thế? Quan trọng lắm à?”

Theo lịch trình, giờ này anh đáng lẽ phải có mặt tại buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới.

Sự kiện này, từ khâu chuẩn bị đến quảng bá, anh đều dốc toàn tâm toàn lực, thậm chí còn hoãn cả những dự án khác.

Không ngờ cuối cùng lại vì Giang Thư mà nhượng bộ.

Có lẽ anh đã đoán được mối bận tâm trong lòng tôi.

Lục Diễn Hằng dịu giọng trấn an: “Yên tâm, bên họp báo tôi đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi.”

“Người tôi đến đón quả thật rất quan trọng, tối về nói sau nhé, giờ anh bận chút.”

Cuộc gọi kết thúc trong tiếng tút kéo dài.

Tôi đứng trước cổng bệnh viện, nơi dòng người qua lại tấp nập, chợt thấy lòng mình trống rỗng đến mơ hồ…

Quả nhiên, dù sáu năm đã trôi qua, Giang Thư vẫn là người quan trọng nhất trong lòng anh.

Còn sáu năm đơn phương và âm thầm bên cạnh ấy của tôi, Chẳng khác nào một trò cười tự dối mình dối người…

2

Vừa trở lại công ty, lễ tân liền gọi đến:

“Thư ký Tô, nhà đấu giá vừa gửi đến chiếc dây chuyền ‘Thiên Không Chi Cảnh’ mà Tổng giám đốc Lục thắng đấu lần trước. Em mang lên cho chị nhé?”

Lần đấu giá đó, vốn là để chọn quà mừng thọ cho bà nội Lục.

Nhưng đúng lúc ấy, một sợi dây chuyền tên “Thiên Không Chi Cảnh” đã khiến cả khán phòng trầm trồ.

Tôi bị ánh sáng lấp lánh như lưu ly của nó cuốn hút, đến mức không thể rời mắt.

Lục Diễn Hằng liếc nhìn tôi, rít một hơi xì gà, khẽ cười hờ hững: “Con gái các em đều thích mấy thứ này à?”

Tôi sững người, nhận ra anh đang hỏi mình.

Liền đáp:

“Đúng là rất đẹp, cả thiết kế lẫn kỹ thuật cắt đều tinh xảo.”

Lục Diễn Hằng lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt sâu như màn sương đen, nơi đáy mắt ấy thoáng hiện một nụ cười.

Sau đó anh giơ bảng số lên, một búa định giá. “Thích thì đấu giá luôn!”

“Thư ký Tô… chị còn nghe không?” Giọng thúc giục của lễ tân kéo tôi ra khỏi dòng ký ức.

“Đưa lên đây đi.” Tôi cúp máy, định quay lại xử lý công việc thì loạt tin nhắn từ cô bạn thân Tiểu Văn ập tới như bão.

【Trời đất ơi, tin siêu sốc! Giang Thư về nước rồi, cậu biết chưa?】

Kèm theo đó là một ảnh chụp màn hình từ WeChat Moments.Trong ảnh, Giang Thư khoác tay một người đàn ông, cười ngọt ngào đến ngượng ngùng.

Dòng chú thích bên dưới là: 【Thật may mắn, dù có rời xa bao lâu, vẫn có người chờ đợi mình nơi cũ.】

Người đàn ông trong ảnh không lộ mặt. Nhưng tôi chỉ cần nhìn chiếc áo khoác quen thuộc kia là đã nhận ra — là Lục Diễn Hằng.

Quả nhiên, anh đã đi đón cô ta!

Tiểu Văn tiếp tục nhắn tới tấp:

【Nghe nói hôm nay Lục Diễn Hằng cũng có mặt ở sân bay.】

【Nhưng chẳng phải ngày xưa Giang Thư từng bỏ anh ta vì một người đàn ông khác sao?】

【Niệm Niệm, cậu là thư ký của anh ấy, biết chuyện gì bên trong không? Tớ tò mò phát điên rồi!】

Bên kia, Tiểu Văn ríu rít không ngừng. Còn tôi thì chỉ lặng lẽ nhìn bức ảnh thân mật ấy, lòng dần dần chìm xuống tận đáy.

Tiểu Văn không biết về mối quan hệ giữa tôi và Lục Diễn Hằng. Thực tế thì… giữa chúng tôi đúng là không có quan hệ gì cả.

Mối dây ràng buộc bắt đầu từ một đêm say rượu đầy hỗn loạn, Là trò chơi của người lớn — ngầm hiểu, không cần nói.

Anh ta mê luyến thân thể tôi. Còn tôi thì muốn hoàn thành mối đơn phương ngốc nghếch của tuổi trẻ.

Lúc đó tôi nghĩ rất đơn giản: Người mà cả đời này không theo đuổi được, chỉ cần lên giường cùng anh ta, coi như không thiệt thòi.

Vì vậy, ngay từ đầu tôi đã chuẩn bị tinh thần — một ngày nào đó sẽ phải rời đi.

Chỉ là tôi không ngờ, cái gọi là “ngày đó”, lại đến nhanh hơn mình tưởng.

Tôi đưa tay sờ lên bụng dưới vẫn chưa có dấu hiệu gì rõ ràng. Thật khó tưởng tượng, bên trong cơ thể này đang tồn tại một sinh linh bé nhỏ.

Chỉ tiếc là… cha của đứa trẻ lại chẳng hề mong chờ nó.

Nghĩ đến đây, tôi nghẹn ngào trả lời: “Xin lỗi Văn Văn, tớ không giúp được gì.” “Tớ với Lục Diễn Hằng… không thân đâu.”

3

Cả ngày hôm đó, Lục Diễn Hằng không gửi cho tôi bất kỳ tin nhắn nào.

Cho đến khi gần tan làm, một tin nhắn định vị hiện lên trên điện thoại tôi:

Lục Diễn Hằng: 【Phòng V88, Long Tước. Qua đón tôi.】

Tôi nhìn địa chỉ xa lạ kia, mày khẽ nhíu lại. Dòng bình luận ảo trước mắt lại lần nữa xuất hiện:

【Trời đất ơi, chuẩn bị tới màn tiệc đón gió siêu kịch tính rồi sao? Phải ăn tí sh*t để bình tĩnh lại quá!】

【Bạn thân của nam chính bắt buộc phải ngồi bàn chính! Nếu không có hắn bỏ thuốc vào rượu rồi nhốt hai người họ lại với nhau, sao mà hòa giải nhanh vậy được chứ?】

【Ai hiểu được đây? Tối nay nam chính bạo đến mức dùng hết một hộp bao, tỉnh dậy mới phát hiện — thì ra nữ phụ mới là người vô vị.】

Đầu ngón tay cầm điện thoại lạnh buốt như băng.

Khác hẳn với hình tượng điềm đạm, cấm dục hằng ngày, Lục Diễn Hằng trên giường luôn là người đầy khao khát, cuồng nhiệt.

Đêm nào tôi cũng bị anh dày vò đến kiệt sức. Mỗi khi tôi gần như không chịu nổi nữa, anh vừa dỗ dành vừa tăng tốc, như thể muốn hoà tan cả xương cốt tôi vào cơ thể anh vậy…

Lục Diễn Hằng lại sở hữu một đôi mắt đầy sâu tình. Tôi đã chìm đắm trong ánh nhìn sâu thẳm ấy. Tưởng nhầm rằng giữa chúng tôi, cũng là mối quan hệ bình thường của một cặp đôi.

Huống hồ, Lục Diễn Hằng trước nay luôn rất hào phóng với tôi. Các dịp lễ cần nhớ, anh chưa bao giờ quên. Quà nên tặng, món nào cũng có đủ.

Dần dần, tôi từng mơ mộng. Phải chăng, có lúc nào đó anh cũng từng thích tôi?

Nhưng đến giờ nhìn lại,Tất cả… chỉ là sự ảo tưởng từ một phía tôi mà thôi.

4

Khi tôi đến Long Tước, buổi tiệc đón gió đã gần kết thúc. Thật ra tôi vốn không định đến. Nhưng trên danh nghĩa, tôi vẫn là thư ký của Lục Diễn Hằng.

Tôi đứng ngoài cửa kính nhìn vào trong, Không thấy bóng dáng anh đâu. Đang định nhắn tin cho anh thì bên trong vang lên tiếng trò chuyện:

“Anh Thượng, liệu thuốc đó có gây chuyện không?”

Quản Thượng ngậm điếu thuốc, hờ hững đáp: “Gây chuyện gì được chứ? Cùng lắm thì tối nay mấy vòng, càng giúp hai người thêm gắn bó.”

“Nhưng mà… anh Lục với cô thư ký kia hình như rất thân mà?”

Bàn tay cầm thuốc của Quản Thượng khựng lại, sau đó cười khẩy: “Cậu bị uống ngu rồi à? Cái cô thư ký kia đến cả danh phận tình nhân cũng không có.”

“Nếu không phải trông có chút giống Giang Thư, dù cô ta có tự dâng tới cửa, lão Lục cũng chẳng thèm động vào!”

Tiếng cười giễu vang lên trong phòng.

Tôi siết chặt nắm tay.

Nhớ lại ngày phỏng vấn, em họ Lục Diễn Hằng nhìn thấy tôi liền ngỡ ngàng.

Sau đó lịch sự từ chối: “Xin lỗi cô Tô, lý lịch của cô rất tốt, nhưng có lẽ không phù hợp với vị trí này—”

“Tô Niệm Niệm?” Ánh mắt của Lục Diễn Hằng rơi xuống gương mặt tôi, cau mày suy nghĩ vài giây, rồi khóe môi khẽ cong lên. Một câu chốt hạ: “Được, là cô ấy.”

Từ hôm đó, tôi trở thành thư ký của anh. Chuyển đến làm việc đối diện văn phòng anh, cùng anh ra ngoài công tác, thậm chí thỉnh thoảng còn giải quyết việc riêng cho anh.

Cho đến một lần anh đi công tác phía Bắc, bị chuốc rượu đến say mèm. Tôi dìu anh về khách sạn, lúc mở cửa không cẩn thận để môi chạm vào cằm anh.

Cả hai đều sững lại.

Trong hơi thở nóng rực, bầu không khí lập tức thay đổi. Mọi chuyện sau đó, cứ thế mà xảy ra…

Chỉ là tôi không ngờ, Điều khiến anh hứng thú với tôi, lại là vì tôi giống Giang Thư.

Dạ dày tôi bắt đầu cuộn lên từng cơn. Tôi không kìm được, vịn tường khô khốc nôn khan, nhưng chẳng thể nôn ra được gì.

Ngay giây tiếp theo, sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc:

“Em không khỏe à?”

Tôi ngẩng đầu. Lục Diễn Hằng không biết từ khi nào đã đứng ngay sau, đôi chân dài thẳng tắp. Anh đang nhíu mày nhìn tôi, sắc mặt hơi đỏ, nhưng không có biểu hiện gì khác. Sau lưng anh… không thấy Giang Thư đi cùng.

【Lạ thật, sao nam chính lại không sao cả?】

【Thuốc không có tác dụng, hay là chuyện đã xong rồi?】

【Tôi biết rồi! Chắc do nam chính căng thẳng khi gặp nữ chính, nên… yếu?】

Tôi nhìn những dòng bình luận hiện lên trước mắt, khó nhọc nuốt một ngụm nước bọt.

Ánh mắt tôi lướt xuống phần eo của Lục Diễn Hằng, buột miệng hỏi: “Anh… xong rồi à?”

Anh khựng lại vài giây, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm tôi, trên mặt hiện rõ vẻ tức giận.

Rồi bất ngờ bước lên, ôm ngang eo tôi bế thẳng lên.

Đọc tiếp