(GIẤY SIÊU TO, KHỔNG LỒ) COMBO 6 bịch khăn giấy CỠ ĐẠI đa sắc treo tường (tặng móc treo tường) Giấy Ăn rút an toàn lành tính, giấy rút đa năng treo tường ĐẠT QUY CHUẨN CỦA BỘ CÔNG THƯƠNG - ĐA KHO (DS) Khăn giấy cao Khăn Giấy Rút
Ta gắt gao bám lấy bờ vai hắn, rốt cuộc cũng minh bạch điều hắn muốn nói với ta.
Cuối cùng, phải qua một hồi lâu ta mới gắng gượng đủ sức thì thào hỏi: “Vậy… vương gia bắt đầu thích thiếp từ bao giờ?”
Tạ Quân nhẹ nhàng hôn lên trán ta: “Từ ngày đầu tân hôn, lúc nàng ăn uống rất ngon miệng.
Còn có bốn năm trước, khi nàng quỳ nơi góc phố, lạnh đến đỏ cả chóp mũi.”
“Hối hận lớn nhất đời ta… chính là khi ấy không mang nàng về phủ, để nàng chịu bao cay cực.”
Phiên ngoại – Tạ Quân
Ta vốn không định thành thân, nhưng Hoàng thượng trước sau đều ám chỉ muốn chọn người cho ta.
Ngẫm lại bao nhiêu năm nay từng tiếp xúc với các khuê nữ kinh thành, chỉ có đích nữ phủ Thừa tướng – Mạnh Uyển Khanh, cưỡi ngựa phóng khoáng nơi bãi ngựa – là để lại ấn tượng sâu nhất.
Thế nên ta mới chủ động xin chỉ cưới nàng.
Sau đó ba thư sáu lễ, vàng ngọc châu báu đều đưa tới phủ Thừa tướng.
Nào ngờ đêm động phòng hôm ấy, ta vén hỉ trướng lên lại thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Ta còn tưởng nàng là thích khách Hung Nô trà trộn vào ám sát,
Dao trong tay còn chưa kịp cất đã kề ngay vào cổ nàng.
Thế nhưng nàng ngoài sợ hãi ra thì chẳng có phản ứng gì khác.
Ta chợt hiểu, nàng không thể là sát thủ.
Nàng nói nàng tên là Mạnh Tri Duyệt, là muội muội của Mạnh Uyển Khanh.
Ta tức giận vô cùng, tưởng phủ Thừa tướng dám giấu giếm ta cùng hoàng thượng, phạm vào tội khi quân đáng chém đầu.
Tức thì ta bỏ lại động phòng, tìm người đưa dâu chất vấn.
Bọn họ nói Mạnh Tri Duyệt lúc nhỏ thất lạc, mới được nhận về không lâu, kỳ thực mới là đích nữ thật sự.
Nàng gả qua đây, cũng không tính là khi quân.
Chuyện đã tới nước này, dâu cũng không thể đổi lại.
Việc này thật quá mức hoang đường, nhưng ta cũng đành bó tay.
Trở lại phòng, ta thấy nàng đang ngồi trước bàn ăn, mặt đầy thỏa mãn mà ăn hết món này đến món khác.
Lòng rộng đến vậy, ta chẳng còn lời nào để nói.
Ta nhìn nàng, chỉ cảm thấy mọi sự là do số mệnh trêu ngươi.
Muốn nói cũng chẳng thốt nên lời, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài nặng nề.
Tính tình nàng hoàn toàn trái ngược với Mạnh Uyển Khanh.
Mạnh Uyển Khanh kiêu ngạo phóng túng, chẳng chịu để ai bắt nạt.
Còn nàng… đến cả nha hoàn xúc xiểm sau lưng cũng không dám mắng.
Ta thấy chẳng đành lòng, thậm chí còn hối hận vì đêm ấy chưa cùng nàng viên phòng.
Dù sao nàng cũng là thê tử của ta, ai dám lăng mạ nàng, chẳng phải là làm nhục ta sao?
Vậy nên ta đứng ra xử lý, hạ lệnh nhổ lưỡi hai nha hoàn.
Khi ấy nàng sợ hãi lắm, cả người run rẩy.
Thế mà trên xe ngựa trở về, nàng còn cảm tạ ta.
Nàng hỏi ta có phải thích tỷ tỷ nàng không.
Kỳ thực cũng chẳng thể xem là thích — ngoài Mạnh Uyển Khanh, ta chẳng nhớ được tên hay gương mặt của ai khác trong kinh thành.
Ta không muốn cưới một người hoàn toàn xa lạ, vì thế mới chọn nàng ấy.
Vậy mà nàng lại nói, nàng có thể học theo tính tình của Mạnh Uyển Khanh, chỉ cần ta ưa thích.
Đây có tính là tỏ tình không?
Nàng rõ ràng là người nhát gan, vậy mà trong chuyện này lại dám nói to gan đến thế.
Ta đột nhiên thấy — gả nhầm thì gả nhầm, cũng chưa hẳn là việc xấu.
Ít ra, đối với nàng, ta không chán ghét.
Chỉ là… ta luôn cảm thấy nàng rất quen mắt, như đã gặp ở đâu rồi.
Ngày hồi môn, ta muốn trước mặt Mạnh Uyển Khanh, nói rõ quan hệ giữa ta và nàng ấy.
Nhưng nàng lại bị một thị vệ gọi đi.
Nàng tin tưởng người ấy đến nỗi không quay đầu lại mà đi theo hắn.
Lòng ta không khỏi khó chịu — hình như nàng chưa từng tín nhiệm ta như thế bao giờ.
Sau khi nàng đi rồi, Mạnh Uyển Khanh đến nói với ta, bảo ta đối tốt với muội muội nàng.
Nói rằng trước khi được nhận về phủ, Mạnh Tri Duyệt từng làm ăn xin đầu đường, sống rất khổ cực.
Ta chợt nhớ ra vì sao nàng lại quen mắt đến thế.
Bốn năm trước, ta từng gặp nàng — còn đưa cho nàng một chiếc áo hồ cừu.
Khi ấy ta nhìn nàng, dù lấm lem bụi đất, nhưng gương mặt lại xinh đẹp lạ thường.
Lòng ta nghĩ: nhất định phải lập công danh, không muốn thấy có ai như nàng phải chịu cảnh lang thang đầu đường xó chợ nữa.
Khi ấy còn non trẻ, ta hối hận vì không đủ năng lực đưa nàng về.
Bốn năm sau, nàng lại trở thành thê tử của ta — cũng xem như là thiên ý ban ân.
Chỉ là, người nàng để tâm, dường như lại là tên thị vệ kia — Đổng Triết.
Nàng đưa hắn về vương phủ, đêm hôm khuya khoắt còn cùng hắn tâm sự dưới màn sương lạnh.
Thậm chí vì hắn mà tránh né ta.
Ta từng nghĩ — hay là giết quách tên đó cho xong.
Nhưng lại nhớ tới dáng vẻ nàng run rẩy khi ta trừng phạt nha hoàn, ta lại mềm lòng.
…
Vậy mà nàng còn vì bảo vệ Đổng Triết mà tranh cãi với ta.
Chỉ là quỳ dưới nắng hai canh giờ, có chết người đâu. Nàng giận cái gì?
Ta hiếm khi cảm thấy thương thân như vậy.
Tạ Quân ơi Tạ Quân, cả đời ngươi lần đầu biết yêu, mà người nàng yêu… lại chẳng phải ngươi.
Thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Từ khi về từ bãi ngựa, ta và nàng chiến tranh lạnh.
Nhưng ta không thể để nàng thừa dịp lạnh nhạt với ta mà cùng thị vệ kia càng lúc càng thân.
Vậy nên, ta giam hắn vào tư lao.
Nhưng không dùng hình, trái lại, chăm sóc cơm nước đầy đủ.
Bởi vì ta sợ nếu thật sự ra tay với hắn, nàng sẽ tuyệt tình với ta.
Nàng chủ động đến làm hòa.
Xem ra đĩa bánh đậu đỏ kia vẫn hữu hiệu.
Nàng nói rất nhiều… nhưng lại cứ cho rằng ta thích tỷ tỷ nàng.
Sao nàng ngốc thế? Không nhận ra rằng ta tức giận là vì nàng với tên thị vệ kia quá gần gũi sao?
Hay là… ta biểu hiện vẫn chưa đủ rõ ràng?
Không sao.
Ta không ngại biểu lộ rõ thêm một chút.
Để nàng hiểu, ta rốt cuộc thích nàng đến nhường nào.
【Toàn văn hoàn】