Quay lại chương 1 :

Vì vậy ta thuận theo mà đáp: “Được, để A Triết đưa ta đi.”

Ta đưa tay về phía Đổng Triết, muốn hắn đỡ ta lên ngựa.

“Ngươi dám?”

Chỉ hai chữ ngắn gọn của Tạ Quân đã khiến không khí đông cứng lại.

Đổng Triết không dám đưa tay, mà lập tức quỳ sụp xuống trước mặt Tạ Quân: “Thuộc hạ không dám.”

A tỷ vội vã bước ra giảng hòa: “Lỗi tại ta, là ta sơ suất. Quên mất muội muội nay đã có phu quân, lại còn đưa ra chủ ý hồ đồ thế này. A Triết, đi thôi, chúng ta cưỡi ngựa thêm vài vòng nữa.”

Tỷ tỷ muốn kéo Đổng Triết dậy.

Thế nhưng Tạ Quân mặt vẫn lạnh như sương, khiến Đổng Triết không dám nhúc nhích nửa phần.

“Cứ để hắn quỳ đó, quỳ đủ hai canh giờ mới được đứng dậy.”

10

Giữa trưa, nắng chang chang, lửa đỏ như thiêu.

Cái bóng của Đổng Triết hắt trên mặt đất, thẳng tắp.

Ta ngồi dưới đình hóng mát, trong lòng phiền muộn.

A tỷ đưa cho ta một ly trà mát: “Ta biết muội không nỡ để A Triết chịu phạt, nhưng lúc này chớ nên đến cầu xin Tạ Quân, bằng không ngược lại còn phản tác dụng.”

Ta đáp: “Chàng rõ ràng chẳng làm gì sai, cớ sao phải chịu phạt như vậy? Bất công quá đỗi.”

Một giọng nói lạnh tanh đột ngột vang lên sau lưng ta: “Ngươi đau lòng rồi?”

Là Tạ Quân.

Tỷ tỷ vội vàng nói đỡ: “Vương gia chớ hiểu lầm. Có gì nên nói rõ ràng với muội muội, kẻo sinh ra hiểu lầm không đáng có…”

Nhưng ta đã chẳng còn kiên nhẫn.

Ta đứng dậy, nói: “Phải, ta chính là đau lòng.

A Triết từ trước đến nay vẫn luôn trung hậu thủ lễ, ở phủ Thừa tướng, ta chưa từng trách phạt hắn một câu.

Ta biết vương gia ở vương phủ quen làm theo ý mình, nhưng A Triết có tội tình gì?”

Dáng vẻ Đổng Triết quỳ dưới nắng, chẳng khác gì hình ảnh ta năm xưa — lê la ngoài phố, dưới trời nắng gắt, khẩn cầu người qua đường bố thí một đồng xu vào chiếc bát mẻ trước mặt.

Cũng chỉ là cầu xin thiên hạ một con đường sống mà thôi.

Tạ Quân dường như không ngờ ta dám cãi lại hắn, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, song liền bị cơn giận dữ lấn át:

“Mạnh Tri Duyệt, ngươi quả thật càng ngày càng to gan, vì một tên thị vệ nho nhỏ mà cũng dám trái lời ta!”

Ta nói: “Thiếp nào dám trái ý vương gia? Vương gia nói gì, tất nhiên là đúng. Sao có thể đến phiên thiếp phản bác?”

Tạ Quân giận dữ: “Hắn là nam nhi bảy thước, ta chỉ bảo hắn quỳ hai canh giờ, cũng không lấy mạng hắn, có gì đáng để đau lòng?

Trên người ta đầy thương tích nơi sa trường, trăm mũi tên xuyên ngực, sinh tử chẳng biết ra sao — ngươi có từng vì thế mà đau lòng không?”

Ta chỉ cảm thấy buồn cười: “Thiếp chưa từng thấy vết sẹo trên người vương gia, sao mà biết để mà đau lòng?”

A tỷ nghe ra điều bất ổn, liền hỏi: “Các ngươi… vẫn chưa viên phòng? Sao lại thế?”

Lời vừa dứt, không khí liền trầm hẳn xuống.

Ta xấu hổ cực điểm, đặt ly trà xuống rồi xoay người muốn rời đi.

Nhưng mới bước được một bước, ta như chợt nghĩ tới điều gì, liền quay đầu bước thẳng về phía Đổng Triết.

Phía sau, tiếng quát phẫn nộ của Tạ Quân vang lên: “Mạnh Tri Duyệt! Ngươi dám!”

Ta không đoái hoài đến hắn, mà bước đi trong nắng gắt, tiến về phía Đổng Triết.

Dưới ánh dương chói chang, hắn vẫn khoác giáp dày, mồ hôi gần như thấm ướt cả thân giáp.

Đổng Triết nói: “Nhị tiểu thư chớ lo cho thuộc hạ. Vương gia đã tức giận, xin người đừng khiến bản thân thêm phiền.”

Ta nhớ lại năm ấy, trong bọn ăn xin nơi đầu phố, có kẻ vì trúng nắng mà chết, thi thể nằm trên đường cũng bị người ta ghét bỏ vì mùi hôi, nói là ảnh hưởng đến bộ mặt khu phố.

Ta liền nắm lấy tay áo của Đổng Triết, nói:

“Hai canh giờ đã qua, đứng dậy, theo ta hồi phủ.”

Nhưng Đổng Triết vẫn quỳ bất động: “Thuộc hạ không muốn liên lụy đến nhị tiểu thư. Xin người cũng đừng tự chuốc khổ vào mình nữa.”

Ta chỉ cảm thấy một luồng bất lực dâng trào — giống hệt như năm xưa ta trơ mắt nhìn bằng hữu vì trúng nắng mà mất mạng, lại chẳng thể làm gì.

11

Sau khi trở về vương phủ, Đổng Triết bị Tạ Quân nhốt vào tư lao.

Còn Tạ Quân, từ đó về sau chưa từng bước chân vào khuê phòng ta thêm một lần.

Hết đêm này đến đêm khác, trên giường chỉ còn lại mình ta lẻ loi.

“Vương phi, người ăn chút gì đi ạ.”

Nha hoàn dè dặt dâng lên một đĩa bánh đậu đỏ, đặt trước mặt ta.

Ta không ăn, chỉ hỏi:

“Tư lao ấy… vẫn do trọng binh canh giữ sao?”

Nha hoàn đáp: “Vương gia đoán chắc vương phi sẽ tới, cho nên hạ lệnh canh phòng nghiêm ngặt, đến một con ruồi cũng khó mà lọt vào.”

Nghe nói Tạ Quân tinh thông hình pháp, người đã vào tư lao, mười kẻ thì chín chết một tàn.

Ngày Đổng Triết mới tiến phủ, ta từng thầm hạ quyết tâm — trong vương phủ, nhất định sẽ bảo vệ hắn chu toàn.

Nay xảy ra cơ sự thế này, ta quả thực ăn ngủ chẳng yên.

Ta đứng dậy, xoay người đi thẳng tới thư phòng.

Đêm khuya, thư phòng đèn nến sáng rực.

Tạ Quân ngồi trước án kỷ xem sách. Ta đặt đĩa bánh đậu đỏ trong tay lên bàn trước mặt hắn: “Vương gia đã đọc sách lâu vậy, ăn chút gì rồi nghỉ ngơi một lát đi.”

Tạ Quân liếc ta một cái, ánh mắt lạnh lùng: “Đây là món ta sai nha hoàn mang đến cho ngươi, ngươi lại bưng trả lại ta làm gì? Nếu ngươi đến vì muốn cầu tình cho Đổng Triết, vậy thì quay về cho sớm.”

Ta không ngờ đĩa bánh đậu đỏ này lại do Tạ Quân sai người chuẩn bị.

Hắn còn tâm trí nhớ đến ta, hẳn là cơn giận cũng nguôi đôi phần — việc ta sắp nói ra, có lẽ sẽ dễ nghe hơn chút ít.

Ta đáp: “Thiếp không phải tới vì Đổng Triết, mà là tới… cầu vương gia cưới tỷ tỷ thiếp.”

“Ngươi nói gì?”