Ta dứt khoát từ chối, khiến Hứa Tri Ý khựng lại, trong mắt thoáng hiện một tia hoảng loạn và bối rối.

Nàng ta ôm lấy bụng, bước lên một bước, giọng gấp gáp:

“Ngươi không phải rất yêu Tự Bạch sao? Chẳng lẽ đều là giả?”

“Ngươi có biết không? Nếu không có ta, hắn căn bản sẽ không đồng ý cưới ngươi!”

Ta khẽ nghiêng đầu nhìn nàng, đột nhiên phát hiện

Thì ra nàng ta cũng chẳng hề đáng sợ.

Kiếp trước, nàng có thể làm đủ chuyện với ta, chẳng qua là dựa vào sự sủng ái mù quáng của Thẩm Tự Bạch.

Còn nay?

Nàng ta chẳng khác gì một con mèo cụt vuốt, rít gào cũng không thể làm tổn thương được ta.

Xem ra… vị ngoại thất kia đúng là có thủ đoạn, mới khiến Hứa Tri Ý rơi vào thế bị động đến vậy.

Ta khẽ cười, giọng nhẹ như gió:

“Ngươi muốn làm gì?”

Dù gì cũng là mèo, thì cứ chơi đùa một chút cũng không sao.

Đến khi nào chơi chán rồi, thì thu tay lại cũng chưa muộn

15

Phủ An Vương xảy ra chuyện lớn.

Nghe nói Hứa Tri Ý dẫn theo một tiểu thiếp khác đi dâng hương, trên đường có ý định đẩy nàng kia xuống nước.

Ai ngờ đúng lúc đó tiểu thiếp quay người lại, khiến Hứa Tri Ý đẩy hụt, ngược lại chính nàng rơi xuống hồ.

Dòng nước xiết cuốn nàng đi mãi hai ngày sau mới tìm thấy thi thể, khi ấy thi thể đã trướng to, trắng bệch, không còn nhận ra được nữa.

Hữu tướng vì cái chết của con gái, nổi giận đòi xử tử tiểu thiếp còn lại.

Hai bên bắt đầu kịch liệt đối đầu nơi triều đình, đấu đến ngươi chết ta sống.

Ngay lúc này hàng loạt chứng cứ bất lợi cho An Vương bỗng được liên tiếp gửi tới tay hoàng thượng.

Ta mới biết, thì ra thời gian qua Lục Trầm không chỉ lo chuẩn bị hôn sự, mà còn âm thầm thu thập chứng cứ về việc Thẩm Tự Bạch kết bè kết cánh, ngầm chiêu binh mãi mã.

Hoàng thượng nổi giận long trời lở đất, lập tức giáng An Vương xuống làm thứ dân, ra lệnh tịch thu toàn bộ phủ An Vương.

Ngay khi Thẩm Tự Bạch vừa rơi xuống đáy vực, Hữu tướng lại giáng thêm một cú nghe nói tiểu thiếp kia khi đi ngang chợ, không biết vì sao bị xô đẩy rồi giẫm đạp đến chết.

Thẩm Tự Bạch nổi điên, mắt đỏ như máu, mượn cớ đến thăm Hữu tướng, rồi rút dao đâm hắn liền mấy nhát…

Một đời An Vương kiêu hùng, đến đây đã hoàn toàn sụp đổ.

Nghe nói sau sự việc đó, gia nhân phủ Hữu tướng ai nấy đều hoảng sợ lánh xa, lo sợ mình sẽ trở thành nạn nhân kế tiếp dưới lưỡi dao của An Vương.

16

Cuối cùng… Lục Trầm cũng rảnh rỗi trở lại.

Sáng sớm, khi ta vừa mở mắt, đã thấy chàng ngồi bên mép giường, lặng lẽ mỉm cười nhìn ta.

Ta bĩu môi quay đầu sang chỗ khác, lầu bầu:

“Nghĩa huynh đây là định tìm tẩu tẩu cho muội à?”

Lục Trầm khẽ cười, vươn tay xoay người ta lại đối diện với chàng:

“Nghĩ gì thế? Đi, theo ta.”

Hương tuyết tùng quen thuộc thoáng phảng phất trong hơi thở, khiến trái tim đang khẽ xao động của ta cũng bình lặng hẳn đi.

Chàng dắt ta tới thư phòng của mình, mở ra một gian mật thất phía sau.

Và khi cánh cửa vừa hé, ta sững người—choáng ngợp không nói nên lời.

Trong căn phòng ấy, từng bức họa chân dung nữ tử được treo ngay ngắn.

Những bức họa vốn không hoàn chỉnh kiếp trước, nay đều đã có gương mặt rõ ràng.

Mà gương mặt ấy… ta khẽ đưa tay sờ lên gương đồng bên cạnh, sờ lên làn da trắng mịn của chính mình…

Không sai.

Tất cả những gương mặt kia… đều là ta.

Lục Trầm nhẹ nhàng ôm lấy ta từ phía sau, giọng nói thấp trầm như mưa xuân rơi vào lòng nước, từng câu từng chữ mang theo dịu dàng vô tận:

“Bức này là lúc ta lần đầu gặp muội.”

“Muội ngồi xổm trong góc chơi đùa với đàn kiến, dáng vẻ nghịch ngợm ấy… thật khiến người ta không thể rời mắt.”

“Còn bức kia là khi muội đi hái sen.”

“Ánh nắng chiếu lên người muội, rực rỡ đến mức khiến lòng ta ngẩn ngơ.”

“Còn bức này…”

Chàng chỉ vào một bức họa.

Trong tranh là một thiếu nữ đang cúi đầu khóc thầm, phía trước nàng không xa, một đôi nam nữ cười cười nói nói, vai kề vai, như một cặp trời sinh.

“Khi ấy trong tim muội tràn đầy hình bóng hắn, ta muốn giúp, nhưng không thể chen chân, chỉ có thể lặng lẽ đứng sau.”

Chàng dắt ta đi, từng bước từng bước, giới thiệu từng bức một

Mỗi bức là một dấu ấn, một đoạn ký ức, một khoảnh khắc mà chàng cất giấu thật sâu.

Sau đó, chàng đưa cho ta một chiếc hòm gỗ nhỏ.

Bên trong là từng lá thư tay, nét chữ thân quen đến mức ta chỉ cần liếc một lần cũng có thể đọc thuộc lòng.

Chúng là những bức thư ta chưa từng thấy ở kiếp trước, nhưng từng linh hồn ta đã cảm nhận được.

Còn ở kiếp này chúng được chàng gìn giữ như bảo vật, tự tay giao lại cho ta.

Cảm giác ấm áp trào dâng, đôi mắt ta đỏ hoe mà không kịp chuẩn bị, nước mắt rưng rưng nơi khóe mi.

Lục Trầm dịu dàng ôm ta vào lòng, chạm cằm vào tóc ta, nhẹ nhàng khẽ nói:

“Đêm hôm đó, muội nói: ‘Huynh cưới muội đi, A Trầm.’”

“Muội không biết đâu… lúc đó, tim ta đã vui đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.”

Hai gò má ta khẽ ửng đỏ.

Cuối cùng cũng lờ mờ nhớ lại, đêm đó, lúc ta tựa lên người chàng, đã thì thầm những gì trong cơn mê dược.

“Từ sáng hôm sau, ngay cả bước chân ta đi thượng triều… cũng mang theo niềm vui nhảy nhót.”

Ánh mắt Lục Trầm lúc này rực rỡ như sao trời, tràn đầy ánh sáng, tràn đầy thâm tình dịu dàng khó diễn tả thành lời.

Khoảnh khắc ấy, nơi sâu thẳm trong lòng ta, bỗng chốc trở nên mềm mại như nước.

Thì ra

Chính vì thế mà chàng mới có thể trong thời gian ngắn quét sạch mọi trở ngại, dọn đường chỉ vì một điều duy nhất:

Chỉ muốn được ở bên ta.

Ta vòng tay ôm chặt lấy chàng, trong vòng tay ấy, ta như nghe thấy tiếng tim mình thổn thức chờ đợi đã bao lâu.

Khẽ ngẩng đầu, ta thì thầm:

“A Trầm, chúng ta thành thân đi.”

May thay, kiếp này ta không còn mù quáng.

Cũng may thay… ta còn kịp yêu đúng người.