Quay lại chương 1 :
Trưởng công chúa và Hữu tướng vốn đã có mối quan hệ bằng mặt không bằng lòng.
Năm xưa, Hữu tướng từng bỏ qua lời cầu hôn từ nàng, quay đầu cưới mẫu thân của Hứa Tri Ý, kết thành mối oán từ đó.
Sau lại vì có quan hệ thông gia với An Vương, Trưởng công chúa mới nhắm một mắt mở một mắt, để Hứa Tri Ý được tham dự các yến tiệc trong kinh.
Giờ hai kẻ đó lại dám làm ra chuyện động trời như vậy ngay tại phủ công chúa, chẳng khác nào tát thẳng vào thể diện của nàng.
Cho rằng nàng là một người dễ chà đạp sao?
Vì là Trưởng công chúa đích thân có mặt, Hứa Tri Ý dù có không muốn cũng đành quấn chăn đứng dậy, run rẩy bước ra khỏi giường, quỳ gối hành lễ.
“Tham kiến Trưởng công chúa.”
Trưởng công chúa khẽ cười lạnh, ánh mắt đầy mỉa mai:
“Quả nhiên là phong thái của Hữu tướng phủ, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.”
Đúng lúc này, hạ nhân mang y phục tới.
Trưởng công chúa liếc nhẹ, ra hiệu bằng mắt cho Phạm cô cô.
Phạm cô cô bước lên, không nói lời nào liền thẳng tay giật tung tấm chăn đang quấn trên người Hứa Tri Ý.
Chỉ thấy nàng ta toàn thân chỉ còn lại một chiếc áo yếm mỏng manh và quần lót trong, làn da trắng muốt gần như lộ ra trọn vẹn trước ánh nhìn của toàn trường.
Một trận hít khí lạnh vang lên giữa đám người.
Hứa Tri Ý run rẩy, vội vàng co người nép sang một bên, hận không thể biến mất tại chỗ.
Sắc mặt An Vương lập tức đen như đáy nồi, gầm lên:
“Đủ rồi!”
Trưởng công chúa lười biếng liếc mắt nhìn hắn, giọng nhàn nhạt:
“Ngươi gấp cái gì? Phạm cô cô—”
Phạm cô cô lập tức bắt đầu mặc từng món y phục cho Hứa Tri Ý ngay trước mặt tất cả mọi người.
Áo trong, áo ngoài, váy lót, thắt lưng—mỗi một lớp đều chỉnh chỉnh tề tề, không để nàng ta có cơ hội che giấu.
Hứa Tri Ý nước mắt giàn giụa, môi mím chặt đến trắng bệch, tận cùng nhục nhã.
Khi ánh mắt Hứa Tri Ý quét đến ta, trong khoảnh khắc ấy liền bùng lên một tia hận ý mãnh liệt.
Ta khẽ nhếch môi.
Giận rồi à?
So với những gì nàng ta từng làm với ta ở kiếp trước…
Chút nhục nhã hôm nay, thật ra còn chưa thấm vào đâu.
“Ơ? Đó là gì vậy?”
Giữa đám đông, có người đột nhiên chỉ xuống đất — nơi dường như có một bức thư bị rơi.
Trưởng công chúa lập tức sai người nhặt lên, ra lệnh đọc to.
Giọng thị nữ cất lên, trích đọc từng hàng chữ:
“Đợi trăng nơi tây sương, cửa khép hờ trong gió.
Bóng hoa lay bên tường, chỉ mong cố nhân đến.”
Bút tích mềm mại duyên dáng, tra xét một hồi, liền xác nhận:
Là chữ viết của Hứa Tri Ý.
Mọi chuyện đến đây liền sáng tỏ
Quả nhiên, hai người bọn họ đã hẹn ước trước, cố tình gặp nhau nơi vắng vẻ.
Trưởng công chúa tức đến mức bật cười:
“Hay cho một câu ‘cửa khép hờ, chỉ mong cố nhân đến’!”
“Đúng là mẹ nào con nấy!”
Lời lẽ không hề lưu tình, vừa là sỉ nhục Hứa Tri Ý, lại gián tiếp lật lại mối oán cũ với mẹ nàng ta — người năm xưa đã cướp mất cơ hội thành thân của Trưởng công chúa.
Năm xưa chuyện mẫu thân của Hứa Tri Ý giành được Hữu tướng Hứa Như Ngọc đã từng gây chấn động khắp kinh thành.
Giờ đây lại xảy ra chuyện này, khiến mọi người không khỏi bừng tỉnh ngộ.
Chẳng lẽ năm ấy, thật sự là mẫu thân Hứa Tri Ý dùng thủ đoạn mới cướp được lòng Hữu tướng?
Hứa Tri Ý lập tức mặt cắt không còn giọt máu, môi run rẩy:
“Không… không phải thế…”
Nàng cắn môi, nước mắt lưng tròng, ánh mắt đầy u oán nhìn về phía An Vương.
Thẩm Tự Bạch chau mày, vẻ mặt khó chịu, vội kéo nàng ta từ đất dậy, khoác áo ngoài lên người nàng.
Sau đó quay sang Trưởng công chúa, cúi đầu nhận tội:
“Thưa cô mẫu, chuyện này là lỗi của cháu. Nếu phải trách, thì trách cháu là được, xin đừng lôi người khác vào.”
Lời vừa dứt, ánh mắt hắn chợt quét sang một góc nơi ta đang đứng yên, như hóa đá.
Ta khẽ lảo đảo, vẻ mặt như không thể tin nổi, yếu ớt lùi về sau, đôi mắt ửng đỏ.
Một thân ảnh ấm áp lập tức xuất hiện phía sau — là Lục Trầm.
Chàng không nói một lời, đỡ lấy ta, xoay người dìu ra ngoài, không hề liếc nhìn Thẩm Tự Bạch thêm một lần.
“Vãn nhi…”
Tiếng gọi của Thẩm Tự Bạch vang lên phía sau, mang theo đầy day dứt và khẩn cầu.
08
Ra khỏi cửa phủ, cuối cùng ta mới thở phào một hơi thật dài — áp lực trong lòng rốt cuộc cũng được buông xuống.
Với chuyện vừa rồi, hôn sự giữa ta và Thẩm Tự Bạch… coi như chính thức tan vỡ.
Không, vẫn chưa hoàn toàn.
Nếu muốn đoạn tuyệt triệt để, ta còn cần chính miệng nói ra lời từ hôn.
Ta lặng lẽ bước sau Lục Trầm, ánh mắt rơi lên bàn tay đang nắm lấy tay ta.
Cảm giác ấm áp và vững vàng ấy, khiến lòng ta bình yên lạ thường.
Nếu ta thực sự kiên quyết muốn hủy hôn, nghĩa huynh nhất định sẽ đứng về phía ta.
Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng nhiệt nóng bỏng lại đột ngột cuộn lên từ lòng ngực.
Ta thầm kêu không ổn.
Cảm giác này… quá đỗi quen thuộc.
Lúc trước không quá rõ ràng, có lẽ vì bị chuyện Hứa Tri Ý và Thẩm Tự Bạch che lấp, tâm tình căng thẳng nên không phát tác.
Nhưng giờ đây tâm trạng vừa dịu lại, nó lập tức bùng lên nóng rực, cuồn cuộn, giống hệt như lần trúng xuân dược kia.
Toàn thân ta như bị ném vào suối nước nóng, chỉ trong chớp mắt đã nóng rực đến không chịu nổi.
Lục Trầm phản tay nắm chặt lấy ta, kéo nhanh hơn, bước chân dứt khoát và mạnh mẽ.
Lúc này, ta chỉ cảm thấy tay chàng mát lạnh, bản năng lập tức bám lấy như tìm được chiếc phao cứu sinh giữa biển lửa.
“A Trầm… muội nóng quá…”
“Ta biết. Về phủ rồi sẽ ổn thôi.”
Chàng nói khẽ, nhưng tay nắm lấy ta lại càng chặt hơn, sải bước nhanh đến mức ta gần như phải chạy theo mới kịp.
Hơi nóng trong cơ thể dâng lên từng đợt, tựa như từng cơn sóng lửa xô tới, thiêu đốt đến tận xương.
Cuối cùng, vừa leo lên xe ngựa, ta đã không nhịn nổi mà xé toạc cổ áo, hòng hạ nhiệt.