[SP] [Voucher 60K | 11.11] Vascara Túi Xách Tay Nhấn Đai Khoá - TOT 0211
“Vậy… anh có thể quay cho em cái video đang hot dạo này không? Kiểu đổ sữa vào khe bụng rồi chống đẩy ấy? Em muốn lấy làm ảnh nền bạn bè trên WeChat.”
Cố Dự An nói:
“Anh mua một căn hộ nhỏ gần trường, em có thể qua đó giúp anh quay. Nhưng anh chỉ cho một mình em xem, không được đăng lên đâu.”
…Ý gì đây?
Mãi đến khi về đến ký túc xá, trong đầu tôi vẫn lặp đi lặp lại câu “chỉ cho em một mình xem” của Cố Dự An.
Anh ấy cưng chiều tôi như vậy, có phải là đang… thầm thích tôi?
Nhưng nếu tôi thật sự kết hôn với anh ấy, liệu ba anh có đánh luôn cả tôi không…
Khoan khoan khoan! Người ta còn chưa tỏ tình cơ mà! Mới nghĩ đến cưới xin thì có phải đi xa quá rồi không?
Tôi đang đắm chìm trong mớ tưởng tượng hỗn loạn thì Lâm Thi, bạn cùng phòng ở giường bên cạnh, thò đầu sang hỏi:
“Tiểu Nguyện, cậu làm gì mà cứ lăn qua lăn lại trên giường thế? Mình coi phim mà bị cậu lắc tới nhoè cả màn hình.”
Tôi mới nhận ra mình hơi… phấn khích quá mức.
“Hehe, xin lỗi nha Tiểu Thi, hehe cậu cứ coi tiếp đi, mình không động đậy nữa đâu.”
Giọng nói tôi không giấu nổi niềm vui, Lâm Thi dứt khoát bò hẳn lên giường tôi, chìa tay ra bẹo má tôi:
“Sao mặt cậu đỏ thế kia, còn cười ngây ngô như vậy? Khai thật đi, có tình yêu chớm nở mà giấu đúng không?”
Tôi vẫn chỉ cười hề hề:
“Tạm thời thì chưa đâu… mình chỉ cảm thấy hình như cậu ấy có chút thích mình, nhưng chưa nói gì cả.”
Lâm Thi ánh mắt hóng hớt nhìn chằm chằm tôi:
“Nếu là người khác nói cảm giác mình được thích, mình chắc sẽ nghĩ người ta ảo tưởng. Nhưng mà với cậu thì… khuôn mặt xinh, dáng người đẹp đến mức mình còn ghen tị, có người thích là chuyện bình thường. Nhưng là ai vậy? Đừng nói là cái anh bên khoa Vật Lý suốt ngày đu bám cậu nha?”
Nghĩ đến cái anh từng chuyển khoản cho tôi 5 đồng 2 xu rồi tuyên bố sẽ “nuôi tôi cả đời”, tôi rùng mình rồi lắc đầu như cái trống bỏi:
“Không không không phải! Chờ thêm chút nữa đi, nếu tụi mình thật sự thành đôi, mình sẽ dẫn anh ấy đến cho cậu gặp.”
Tận đến khi Cố Dự An kết thúc huấn luyện quân sự, tôi vẫn chưa đi quay cái video anh ấy đồng ý quay cho tôi.
Nói miệng thì dễ, chứ lúc thật sự làm… tôi vẫn thấy ngại.
Với lại… nó mờ ám quá mức rồi.
Dù sao thì, hiện tại giữa tôi và Cố Dự An vẫn chưa là gì cả.
Đang nghĩ thế thì tôi ngẩng đầu, thấy anh ấy đang chờ tôi bên ngoài thư viện.
Tôi đẩy cửa bước ra:
“Sao anh biết em ở thư viện? Còn canh đúng giờ ăn để đến đón?”
Cố Dự An đưa cho tôi ly trà sữa, rồi lấy luôn cặp sách của tôi xách giùm.
Tôi trêu:
“Anh hình như bị di chứng của Từ Tri Dư rồi đấy. Giờ phục vụ em cứ như bản năng, làm em trai vẫn chưa đủ hay gì?”
Cố Dự An cúi đầu nhìn tôi:
“Anh đang theo đuổi em. Có thể nói là đang lấy lòng em. Anh không muốn làm em trai em. Thích của anh là nam nữ, anh muốn làm bạn trai em.”
Tôi biết Cố Dự An là người không nói nhiều, nhưng một khi đã nói là rất thẳng thắn, rất thật lòng.
Nhưng mà… tỏ tình cũng thẳng miệng thế này sao?
Tôi cúi đầu, hút một hơi trà sữa – đúng vị ba phần đường tôi thích.
Ngại quá nên tôi lắp bắp:
“Em… em…”
Cố Dự An cắt lời tôi:
“Em không cần trả lời ngay đâu. Anh sẽ cứ đối tốt với em như thế, cho đến khi em cũng thích anh, rồi thật lòng muốn ở bên anh.”
Một soái ca thế này, lại đứng trước mặt tôi nói lời khiêm nhường như vậy, làm sao tôi nỡ để anh ấy đau lòng?
Tôi hít sâu một hơi, lấy can đảm đưa tay ra nắm lấy tay anh ấy.
“Thật ra em cũng rất thích anh… nhưng mà… anh cũng quá tùy tiện rồi đấy! Tỏ tình mà không có lấy một bó hoa à?”
Cố Dự An ngẩn người, siết tay tôi chặt hơn, rồi nói:
“Anh có chuẩn bị quà. Chỉ là không nghĩ em lại đồng ý hôm nay. Rõ ràng là… anh vẫn chưa làm gì cho em cả.”
Tôi lắc nhẹ tay anh ấy:
“Cố Dự An, tình cảm không phải thứ có thể cầu xin hay lấy lòng mà có. Người thật sự thích anh, cho dù anh chưa làm gì, cũng sẽ thích.”
Tôi thừa nhận, lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt điển trai đến ngạt thở của anh ấy, tôi đã có chút rung động.
Càng tiếp xúc, tình cảm đó càng lớn dần, càng biến đổi — đến khi tôi chắc chắn, đó chính là thích.
Nếu không nhờ lần hoán đổi thân xác ngoài ý muốn, với một người thiếu thốn tình cảm như anh ấy, chắc chắn sẽ luôn đóng kín lòng mình, không ai có thể lại gần.
Và giữa chúng tôi, cả đời này cũng chẳng thể gặp nhau.
Tôi tin, đó là định mệnh, là sự sắp đặt kỳ diệu đã đưa anh đến bên tôi.
Vậy thì… tôi càng phải trân trọng mối nhân duyên kỳ diệu này.
End