QUAY LẠI CHƯƠNG 1:

Tôi thở dài trong lòng — cậu ấy thật sự rất thiếu thốn tình cảm.

Càng gần đến ngày tựu trường, Cố Dự An vẫn chưa đổi lại thân thể.

Cậu ấy dường như đã quen với cuộc sống hiện tại: mỗi sáng dậy sớm chạy bộ một tiếng, sau đó ra ngoài mua bữa sáng cho tôi, về nhà thì đọc sách.

Buổi chiều tranh thủ làm “gia sư bản ngữ” luyện tiếng Anh với tôi, tối đến ba mẹ về nhà thì ngồi xem TV cùng họ, bàn luận phim ảnh đủ kiểu.

Hôm nay tôi dậy sớm hơn mọi khi, nhân lúc Cố Dự An ra ngoài, tôi lén mang đồ ăn sáng đặt giao sớm về nhà, rồi nhanh chóng trang trí mọi thứ.

Chờ đến khi Cố Dự An đẩy cửa bước vào, tay còn cầm túi đồ ăn sáng vừa mua, thì tôi đã đứng sẵn bên cửa, ôm bánh kem, cất giọng hát:

“Chúc mừng sinh nhật anh…”

Cố Dự An khựng lại:

“Sao cô biết…”

Tôi ló đầu ra sau bánh kem, đắc ý cười:

“Hôm trước nghe anh nói mật mã thẻ ngân hàng, tôi đoán chắc là sinh nhật. Sau đó đi hỏi lại Từ Tri Dư để xác nhận. Mau mau, tới thổi nến nào!”

Đồng tử Cố Dự An hơi rung lên, cúi đầu thổi tắt nến.

Tôi đưa bánh kem cho cậu ấy, rồi chạy vào phòng lấy món quà đã chuẩn bị sẵn.

“Mở ra coi có thích không.”

Cố Dự An cẩn thận nhận lấy hộp quà, nhẹ nhàng mở ra, thấy bên trong là một hộp mica trong suốt, xếp ngay ngắn bốn con búp bê vải cotton.

“Tôi không mua nổi mấy món quà đắt tiền, mà anh cũng đâu thiếu gì. Mấy con búp bê này là tôi tự may. Hai con đang cười là ba mẹ tôi, con giơ tay chữ V là tôi, còn con mặt đơ thẫn thờ là anh… Tôi không biết khi nào anh sẽ đổi lại thân thể, nhưng hy vọng sau này khi quay về, anh vẫn nhớ quãng thời gian này, nhớ rằng chúng ta đã từng là người một nhà, dù chỉ trong thời gian ngắn.”

Cố Dự An ôm lấy chiếc hộp, ngắm kỹ từng con búp bê, rồi nhìn tôi, nghiêm túc nói:

“Cảm ơn cô, Từ Tri Nguyện. Món quà này, tôi rất thích.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm:

“Thích là được rồi. Để chuẩn bị nó mà tôi thức đêm mấy hôm liền đó.”

Hôm trước ngày nhập học, tôi đang thu dọn hành lý ở nhà, phân vân không biết nên mang nhiều quần áo hay nhiều đồ ăn lên trường.

Cố Dự An tựa vào cửa nhìn tôi bận rộn:

“Sao cậu với Từ Tri Dư lại đăng ký nguyện vọng một người phía Nam, một người phía Bắc, xa thế?”

Tôi đáp: “Dù là sinh đôi long phụng thì sở thích cũng khác nhau mà. Em ấy muốn học đại học ở miền Nam để ngắm hoa anh đào, còn tôi thì muốn ra Bắc ngắm tuyết rơi.”

Nói tới đây, tôi quay sang dặn dò Cố Dự An:

“Anh thay Từ Tri Dư đi nhập học, nhớ mang nhiều áo mỏng chút. Trường cậu ấy tháng 9, 10 vẫn còn nóng lắm.”

Cố Dự An không trả lời, tôi tưởng là anh đồng ý rồi.

Không ngờ sáng hôm sau tôi còn chưa ngủ dậy, cửa phòng đã bị gõ thình thịch.

Tôi mở cửa, liền thấy Từ Tri Dư nhảy cẫng lên:

“Chị ơi, em về rồi! Em khai giảng muộn hơn chị hai ngày, hôm nay để em giúp chị xách hành lý ra sân bay nha!”

Chẳng nói chẳng rằng gì, thế mà đã đổi lại thân xác rồi à…

Tôi đè nén cảm giác mất mát mơ hồ trong lòng, vui vẻ vỗ vai Từ Tri Dư:

“Về là tốt rồi, chị đang lo hai cái vali này nặng quá không xách nổi đây. Lúc đại thiếu gia còn ở đây, chị cũng ngại sai vặt anh ấy như sai vặt em.”

Ba tôi bận công trình ở tỉnh khác không về được, nên mẹ lái xe chở tôi và Từ Tri Dư ra sân bay.

Trên đường đi, Từ Tri Dư cứ líu lo không ngớt, tôi thì đang cười đùa cùng cậu ấy thì mẹ bất ngờ hỏi:

“Thằng bé đó đâu? Về rồi à?”

Tôi ngạc nhiên nhìn mẹ.

Bà mỉm cười, ánh mắt đầy thấu hiểu:

“Làm mẹ sao không nhận ra con mình thay đổi chứ. Chỉ là ánh mắt thằng bé ấy quá trống rỗng, quá cô độc, mẹ không nỡ vạch trần thôi.”

Từ Tri Dư giơ ngón cái với mẹ:

“Không hổ là mẹ con, con mắt tinh tường thật sự. Mẹ biết người hoán hồn với con là ai không? Là thiếu gia nhà họ Cố đó! Trời ơi mấy hôm nay con bị ép làm thiếu gia nhà hào môn, mới biết làm đại thiếu gia cũng chẳng sung sướng gì. Mỗi ngày bị ép học tiếng nước ngoài, quản trị, cưỡi ngựa, đánh golf… lịch học dày đặc, ra khỏi nhà quá ba tiếng là bị vệ sĩ cảnh cáo không được lười biếng, rồi bị ép quay về nhà học tiếp…”