7

Mưa đến đột ngột.

Không phải kiểu mưa lất phất nhẹ nhàng đủ để che ô tản bộ, mà là cơn mưa như trút, đánh vào da buốt rát.

Tôi đứng dưới mái hiên của dãy lớp học, bỗng nghe tiếng cười nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

Quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt Giang Lâm và Lâm Yên.

Anh ấy cầm ô. Một chiếc ô dài màu đen, sạch sẽ, như một lời tuyên bố âm thầm.

Họ đứng cùng nhau. Còn tôi – là người thừa.

Tôi thu lại ánh nhìn, đưa cặp sách đội lên đầu rồi lao ra ngoài.

Mưa lập tức tràn vào cổ áo, lạnh buốt đến tận xương.

Chạy được vài bước, chân tôi trượt mạnh một cái.

“Rầm!”

Đầu gối đập mạnh xuống nền xi măng, đau rát.

Tôi cúi đầu nhìn – đầu gối bị trầy, máu rịn ra, hòa với nước mưa lan thành một vệt đỏ nhòe nhạt.

Thảm hại. Thật sự quá thảm hại.

Phía sau vang lên tiếng bước chân.

Lâm Yên cố tình hạ giọng nhưng vẫn đủ để tôi nghe thấy:

“Cô tiểu thư nhà giàu mà, đến vết máu cũng đỏ theo kiểu làm màu hơn người khác.”

Tôi cắn răng, chống tay đứng dậy. Đầu gối đau đến run rẩy, nhưng tôi vẫn tiếp tục bước về phía trước.

Vừa bước được hai bước, một chiếc ô đen che lên đầu tôi.

“Tiểu thư, cô chỉ cần chờ trong lớp là được rồi, sao lại dầm mưa thế này?”

Là chú Lý – tài xế của tôi.

Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của chú, không đáp lời, chỉ lặng lẽ bước lên xe.

Cửa xe đóng lại, mưa gió bị cách biệt hoàn toàn bên ngoài.

Tôi nhận lấy chiếc khăn lông chú đưa, từ tốn lau mái tóc ướt sũng.

Thật nực cười.

Anh ấy thà đứng dưới ô để bạn gái cười nhạo tôi, cũng không chịu chia cho tôi một khoảng khô ráo nhỏ nhoi.

Cũng như anh ấy thà xé vụn lá thư tôi gửi, chứ không muốn chấp nhận chút thành ý nào từ cô con gái của ông chủ tịch trường.

8

Trong kỳ thi tháng tiếp theo, tôi đứng nhất toàn khối.

Hơn người xếp thứ hai – Giang Lâm – tận 38 điểm.

Tôi và Trình Dã cùng đứng trước bảng thông báo.

Trình Dã nhếch môi cười khẩy: “Chơi đủ chưa?”

Tôi khẽ “ừ” một tiếng.

Không rõ Giang Lâm đã đứng sau lưng chúng tôi bao lâu.

“Tạm tránh một chút,” tôi nhẹ nhàng dùng vai hất anh ấy sang bên, “nhường đường.”

Bóng lưng tôi lúc ấy rất dứt khoát, như thể chưa từng để tâm đến anh ấy.

Nhưng tôi biết rõ, anh ấy nhất định đang nhìn tôi.

Vì Giang Lâm là kiểu người không chịu nổi việc bị xem thường. Đặc biệt là… bởi tôi.

9

Tiếng chuông kết thúc môn thi cuối cùng của kỳ thi đại học vang lên, tôi đứng tựa vào góc khuất hành lang, nơi bóng râm giao với ánh nắng.

Tiếng ve kêu inh ỏi, nắng gắt đến chói mắt.

Giang Lâm và cô bạn thanh mai trúc mã – Lâm Yên – đứng ở đầu cầu thang. Cô ấy kiễng chân lau mồ hôi cho anh, đầu ngón tay chạm đến trán anh, nhưng anh không tránh đi.

“Dạo này Thẩm Chiêu không làm phiền cậu nữa đúng không?” – Lâm Yên cất giọng ngọt đến phát ngấy. “Có muốn cá cược không? Cá xem cô ta có vì cậu mà từ bỏ Thanh Hoa không?”

“Nếu tôi thắng, cậu tặng tôi một đĩa nhạc vinyl nha.”

Giang Lâm hơi nhíu mày: “Loại người như cô ta, chỉ khi thua mới chịu buông tay.”

Lâm Yên nghiêng đầu cười: “Nếu cô ta còn đến tìm cậu…”

Giang Lâm ngắt lời: “Tôi biết rồi. Buổi sáng đồng ý, chiều đá luôn là được.”

Lâm Yên phá lên cười: “Ừ ừ, kẻo cô ta cứ ôm mộng mãi.”

“Không thì cô ta sẽ lại nghĩ rằng chỉ cần có tiền là có thể có tất cả.”

“Cậu cứ coi như làm từ thiện tình cảm một lần đi.”

Một cơn gió mát thổi qua hành lang đột ngột ngừng lại.

Giang Lâm cụp mi mắt, yết hầu chuyển động: “Ừ.”

Chỉ một từ ngắn ngủi. Nhẹ tênh như cái cách dẫm chết một con kiến.

Thì ra, “ừ” của anh ấy lại có nghĩa như vậy.

Buổi sáng gật đầu, buổi chiều vứt bỏ. Y như xử lý một món đồ hết hạn.

Đọc tiếp