- Trang chủ
- ĐƯỜNG HẦM KHÔNG ÁNH SÁNG
- Chương 2
Chương 2
Truyện: ĐƯỜNG HẦM KHÔNG ÁNH SÁNG
Tác giả: Giai Kỳ Như Mộg Edit
[SMART LINK] BỘT TẮM THẢO MỘC 500G,camicosmetic Dưỡng Body duong da
4
Vì thích người đẹp, tôi luôn tìm cách lấy lòng Giang Lâm, cố tình làm nũng và tỏ ra mềm mỏng.
Ngay tuần đầu làm bạn cùng bàn, tôi đã liên tục tặng anh ấy đủ thứ đồ.
Thứ Hai là cherry nhập khẩu từ nước ngoài. Anh ấy không thèm liếc mắt, ném thẳng vào thùng rác.
Thứ Tư là đôi giày thể thao phiên bản giới hạn của AJ. Nguyên vẹn quay về chỗ ngồi của tôi, chẳng hề mở ra.
Thứ Sáu là một đĩa nhạc vinyl. Nghe nói anh ấy thích nhạc cổ điển, tôi đặc biệt chọn món quà đúng sở thích.
Kết quả, tan học mở cặp ra lại thấy nó nằm yên bên trong.
“Thẩm Chiêu,” Trình Dã chặn tôi lại, giọng đầy lo lắng, “bỏ đi thôi…”
“Từ từ,” tôi vừa viết vài dòng vào phong bì, vừa nhàn nhã nói, “còn một lần cuối mà.”
Trình Dã nhìn tôi, muốn nói gì đó lại thôi.
5
Suốt một năm trời, Giang Lâm cố gắng hết sức, chỉ để vượt qua tôi trong thành tích học tập.
Đáng tiếc, anh ấy mãi mãi chỉ đứng thứ hai.
Trong kỳ kiểm tra hàng tháng, tôi cố tình trêu anh ấy.
Khi thi toán, tôi bỏ trống một câu hỏi lớn, cố tình để điểm thấp hơn anh ấy hai điểm.
Khi nhận bảng điểm, ánh mắt anh ấy tối sầm lại, quét thẳng về phía tôi: “Cậu cố ý đúng không?”
Tôi nghiêng đầu, cười vô tội: “Thi hỏng thật mà.”
Anh ấy siết chặt nắm tay, các đốt ngón tay trắng bệch: “Rõ ràng cậu có thể đạt điểm tuyệt đối.”
Lúc này trong mắt Giang Lâm đã bùng lên ngọn lửa. Ngọn lửa ấy là do chính tay tôi thổi bùng lên, và tôi thấy nó… đẹp đến lạ.
Đẹp đến mức khiến tôi hiểu được vì sao vua chúa xưa lại có thể nổi lửa đốt đài để chọc cười giai nhân.
Tôi nhún vai, mỉm cười: “Chỉ là sơ suất thôi mà.”
Thái độ thờ ơ của tôi khiến anh ấy hoàn toàn nổi giận. Anh quay mặt đi, bất ngờ hỏi: “Tại sao lại là tôi?”
“Hả?”
“Tặng quà, gây chú ý,” anh ấy ngẩng đầu, “tại sao lại chọn tôi?”
Tôi cúi người chống tay lên bàn anh ấy, thưởng thức đôi mắt đang mở to trong ngạc nhiên.
“Vì anh đẹp trai,” tôi cười tươi rói, “tôi mê người đẹp mà.”
Sắc mặt anh ấy lập tức lạnh tanh lại:
“Nhảm nhí.”
6
Sáng hôm sau, trong giờ tự học, giáo viên chủ nhiệm gọi tôi lên văn phòng.
Giang Lâm đứng bên cạnh, mặt lạnh tanh, đưa tôi một phong bì.
“Bạn Thẩm Chiêu,” thầy giáo chủ nhiệm đẩy gọng kính, “bạn Giang Lâm phản ánh rằng em nhiều lần làm phiền bạn ấy.”
Tôi nhận lấy phong bì, bên trong là tờ giấy hôm qua tôi viết cách giải bài toán.
Không bị mời phụ huynh, nghĩa là thầy đã nể mặt tôi lắm rồi.
Ở mặt sau, có thêm một dòng chữ nguệch ngoạc, mạnh mẽ: “Tôi không cần bố thí của cậu.”
Lúc bước ra khỏi văn phòng, Giang Lâm đột nhiên cúi đầu, hạ giọng nói nhỏ:
“Đừng phí công nữa.” “Tôi sẽ không rơi vào bẫy của cậu đâu.”
Tôi nhìn anh ấy hai giây, rồi đột nhiên bật cười:
“Cậu có biết không? Khi tức giận, trông cậu còn đẹp hơn nữa.” Sắc mặt anh ấy lại càng tệ hơn.
Sau khi trở về chỗ ngồi, tôi lén nhét lại phong bì vào giữa quyển sách của anh ấy.
Tan học, anh đứng bên cạnh thùng rác trong góc lớp, lặng lẽ xé nát phong bì.
Những mảnh giấy vụn rơi xuống chân như tuyết rơi.
Cô bạn thanh mai trúc mã của anh – Lâm Yên – đứng bên cạnh, bĩu môi:
“Loại tiểu thư nhà giàu như cô ta thì có thể có ý tốt gì chứ?”
“Nghe nói nhà cô ta quyên góp hẳn một tòa nhà cho trường. Thành tích đứng đầu chắc cũng toàn là tiền đắp lên thôi…”
“Cô ta nhất định là muốn làm nhục cậu. Suốt ngày ngạo mạn, cứ như thể người ta không biết bố cô ta là chủ tịch hội đồng quản trị ấy.”
Giang Lâm cau mày: “Biết rồi, tôi sẽ không để cô ta được như ý.”
Tôi đứng ở khúc cua hành lang, vô tình nghe thấy tất cả. Quay người bước đi, nhưng lại đụng vào hộp cứu hỏa nơi góc tường.
Đầu gối đau buốt. Cả mắt cũng thấy đau. Tôi đưa tay sờ thử—nước mắt từ lúc nào đã rơi xuống.
Buồn cười thật.
Tôi ngẩng đầu lên, cứng rắn nuốt nước mắt vào lòng.