Trong đó là đủ loại bằng chứng năm xưa Hàn Nhược làm “tiểu tam” của lão già kia.

Bao gồm cả tin nhắn, ảnh thân mật, giao dịch chuyển khoản, ghi âm cô ta khiêu khích vợ cả, và đoạn video lúc lão già chết, cô ta chạy đến đòi chia gia sản rồi bị đánh đuổi.

Dư luận lập tức xoay chiều.

Khi hai người từ trong phòng đi ra, mặt mày phấn khởi.

Tôi không nhịn được hỏi Đường Cảnh Dịch:

“Video kia cũng là anh tung ra?”

Anh ta có vẻ không muốn nhắc đến, nhưng vẫn gật đầu.

“Đúng.”

“Anh lấy đâu ra mấy thứ đó? Chẳng lẽ vụ kiện năm xưa cũng do anh xử lý?”

Đường Cảnh Dịch im lặng một lúc, rồi khẽ nói:

“Ông già đó… chính là bố tôi.”

Một cú sốc trời giáng!

“Đúng ra đây là chuyện xấu trong nhà, không thể công khai. Nhưng mẹ tôi không nỡ để Tiểu Dã chịu oan ức, nên bảo tôi tung ra để minh oan.”

Nguyên văn lời mẹ anh ta là:

“Con tiện nhân này độc ác quá, cướp chồng người khác còn chưa đủ, đến cả con ruột cũng muốn hãm hại. Tao có để nó sống yên ổn được chắc?”

Đường Cảnh Dịch từng khuyên mẹ: tung hết ra thì danh dự ông bố chết kia cũng tiêu tan.

Mẹ anh ta đáp:

“Lúc sống làm chuyện mất mặt thì chết rồi còn đòi giữ mặt mũi? Tao còn muốn đào mộ lôi xác lên, lột hết hạt tiêu treo lên tháp Eiffel phơi nắng trăm năm!”

Qua lời kể của anh ta, tôi mới biết:

Trước kia lão già kia giấu rất kỹ, cả nhà không ai biết sự tồn tại của Hàn Nhược.

Đến khi ông ta chết, Hàn Nhược tham lam, muốn chia gia sản, bèn tới làm loạn.

Lúc ấy nhà họ Đường mới biết có con tiểu tam này.

Sau đó mẹ anh ta kiện, giành lại hết nhà cửa, xe cộ, tiền bạc mà ông ta từng cho cô ta.

Với một luật sư vàng như Đường Cảnh Dịch, Hàn Nhược làm sao thắng nổi.

Không chỉ không lấy được gia sản, mà ngay cả những thứ đã có cũng mất sạch, còn gánh thêm nợ nần chồng chất.

Có lẽ vì muốn giải quyết khoản nợ khổng lồ đó, cô ta mới quay về tìm gã Chu Mẫn vừa ngu vừa dễ bị lợi dụng.

9

Giải quyết xong chuyện kia, Tiểu Dã tự nhốt mình trong phòng ngủ rất lâu.

Tôi không quấy rầy nó.

Nó còn nhỏ như vậy mà đã phải trải qua những chuyện thế này, tất nhiên cần thời gian để tiêu hóa.

Cũng cần có thời gian thật sự nói lời tạm biệt với mẹ ruột của mình.

Mãi đến buổi chiều, nó mới tung tăng chạy ra khỏi phòng, trông lại giống như đứa trẻ vô tư hồn nhiên trước kia.

Tôi nói chuyện này nên mời Đường Cảnh Dịch một bữa thịnh soạn để cảm ơn anh.

Nhưng Tiểu Dã nhất quyết muốn ở nhà gói sủi cảo.

Đường Cảnh Dịch cười đồng ý, tôi cũng không phản đối nữa.

Anh ấy trộn nhân, tôi cán vỏ.

Tiểu Dã… cũng bận rộn không kém.

Lúc thì chạy đến hỏi Đường Cảnh Dịch:

“Chú Đường, sao chú vẫn chưa kết hôn vậy?”

“Chú Đường, chú có bạn gái chưa?”

“Chú Đường, chú thích mẫu con gái như thế nào?”

Lúc lại chạy qua hỏi tôi:

“Mẹ, mẹ thấy ở bố có gì mà cưới bố vậy?”

“Mẹ, khi nào mẹ mới ly hôn với bố?”

“Mẹ, có thể nào mẹ từng lén sinh một đứa trẻ trong bệnh viện rồi quên mang về, sau đó bị bố nhặt được, nên thật ra mẹ mới là mẹ ruột của con, còn bố chỉ là bố dượng không?”

Cuối cùng khi cả ba ngồi xuống gói sủi cảo, Tiểu Dã nhất quyết bắt chúng tôi ngồi sát nhau.

Suy nghĩ của trẻ con đơn giản, khiến tôi và Đường Cảnh Dịch đều thấy ngại ngùng, lại khó mở miệng nói rõ.

Tiểu Dã còn luôn giục chúng tôi trò chuyện nhiều hơn.

Tôi thấy tai Đường Cảnh Dịch đỏ hết cả lên.

Không khí quá mức gượng gạo, tôi buộc phải tìm đề tài để phá vỡ sự im lặng.

“Anh đã giúp mẹ con tôi nhiều như vậy, ít nhất cũng nên mời anh một bữa thịnh soạn, nhưng vì Tiểu Dã muốn ăn sủi cảo, lại phiền đến anh cùng xuống bếp, thật áy náy quá.”

Anh ấy nhún vai, đáp:

“Tôi thấy thế này rất tốt, rất ấm áp, tôi thích lắm. Ăn nhà hàng lúc nào chẳng được, nhưng cảm giác ấm áp thế này lại rất hiếm có.”

Để gói sủi cảo, anh cởi áo vest, xắn tay áo sơ mi, đeo tạp dề.

Tay đầy bột mì, cổ tay áo cũng lấm lem.

Khí chất nho nhã lịch lãm kết hợp với bộ vest cao cấp, rõ ràng không hợp với căn bếp, nhưng sự đối lập ấy lại mang một hương vị khác lạ.

Đúng lúc đó, Chu Mẫn xách đơn ly hôn, tức tối trở về nhà.

“Giang Dịch Thanh, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà em thật sự muốn ly hôn với tôi à?”

Rồi anh ta nhìn thấy ba người chúng tôi ngồi quây quần gói sủi cảo.

“Đường Cảnh Dịch? Sao anh ở nhà tôi? Còn ngồi gói sủi cảo với vợ con tôi? Lại còn mặc tạp dề của tôi?”

Giọng điệu càng lúc càng cao, cuối cùng nghe như pháo hoa nổ tung.

Tiểu Dã cố ý bóp giọng, bắt chước kiểu của Hàn Nhược trước kia:

“Chú Đường chỉ muốn tự tay gói sủi cảo cho chúng con, bố sẽ không giận đâu nhỉ~”