Có thể thấy, Tiểu Dã đã chuẩn bị rất kỹ cho chuyện ly hôn của chúng tôi.

Cái vali nhỏ nó nhét cho Chu Mẫn toàn là mấy hạt tiêu.

Tôi hẹn gặp Đường Cảnh Dịch, mang theo cả Tiểu Dã.

Trong lúc bàn chuyện, anh ta đọc trôi chảy các điều khoản pháp luật, ánh mắt Tiểu Dã toàn là sự ngưỡng mộ.

Anh ta nói sẽ giúp tôi soạn thảo thỏa thuận ly hôn, và tìm cách giành quyền nuôi Tiểu Dã.

“Có gì cần hỏi, em có thể liên hệ bất cứ lúc nào.”

Rồi anh ta xoa đầu Tiểu Dã, dịu giọng:

“Con cũng vậy.”

“Chú Đường, con có một câu muốn hỏi.”

“Câu gì?”

Tiểu Dã mím môi, lưỡng lự rất lâu mới hỏi:

“Chú Đường, có khả năng chú bị trao nhầm con không?”

“Ừm?”

Tôi cũng sững sờ.

Tiểu Dã giải thích:

“Chú thông minh thế, còn bố con thì ngu quá, con cảm thấy con giống con trai chú hơn.”

Đường Cảnh Dịch bật cười, lại xoa đầu nó, rồi ngẩng lên nhìn tôi, sau gọng kính vàng ánh lên một tia sáng khác lạ.

“Cũng không hẳn là không có khả năng.”

8

Trên mạng bất ngờ xuất hiện một video hot, do Hàn Nhược tung ra.

Đầu video là cảnh Tiểu Dã lạnh mặt nói “Bà không phải mẹ tôi”, xen kẽ hình tôi phản bác cô ta, và cảnh Chu Mẫn chỉ trích tôi xúi con.

Cuối cùng là cảnh Hàn Nhược mắt đỏ hoe khóc lóc kể lể rằng con trai ruột không chịu nhận mẹ, còn mắng chửi mình.

Phần cao trào chính là đoạn đó — cô ta khóc như thương tâm đến cực điểm, nhưng lớp trang điểm tinh xảo lại không hề lem nhem.

Trong lời kể, cô ta còn thêm thắt đủ loại “tình mẫu tử” hư cấu.

Phần bình luận toàn là những kẻ bị dẫn dắt theo hướng của cô ta.

“Đẻ đứa con như thế thà đẻ miếng thịt còn hơn!!!”

“Thằng nhóc ghê tởm thế sao không chết đi!!!”

“Lúc sinh nó ra đáng lẽ vứt đi rồi nuôi cái nhau thai còn hơn.”

“Bảo sao phụ nữ bây giờ không muốn sinh, vì sợ đẻ ra đứa như thế.”

Video này tuyệt đối không thể để Tiểu Dã thấy.

Nhưng khi tôi vào phòng, đã thấy nó ôm iPad xem, mắt đỏ hoe, chắc đã khóc rất lâu.

Thấy tôi vào, nó vội tắt iPad, gượng gạo cười.

Tôi ôm nó vào lòng, vỗ về:

“Cô ta toàn nói bậy, con đừng để tâm. Con là đứa trẻ ngoan nhất thế giới này, chính cô ta không xứng làm mẹ con.”

Tiểu Dã rúc trong ngực tôi, cảm xúc dần ổn định:

“Vì con có mẹ tốt nhất thế giới, nên con mới có thể trở thành đứa trẻ tốt nhất.”

“Mẹ, chuyện này mẹ đừng lo, con sẽ tự giải quyết. Con không còn là đứa trẻ ba bốn tuổi nữa.”

Ngay cả lúc này, nó vẫn nghĩ cách chọc tôi cười.

Chẳng bao lâu, nó ngủ thiếp đi trong lòng tôi.

Có lẽ khóc quá lâu, nên ngay cả khi ngủ cũng thỉnh thoảng run rẩy.

Tôi cúi đầu nhìn gương mặt nhỏ bé ấy, sợ chỉ cần động một chút cũng khiến nó kinh hãi.

Tôi càng không hiểu nổi Hàn Nhược sao có thể nhẫn tâm vu khống con, để nó gánh chịu biết bao lời độc ác.

Cô ta là mẹ ruột của nó mà.

Rõ ràng Tiểu Dã chẳng làm gì sai.

Nó chỉ là một đứa trẻ bị mẹ ruột bỏ rơi ngay từ khi chào đời.

Sáng sớm hôm sau, Đường Cảnh Dịch đến nhà tôi.

“Anh đến tìm Tiểu Dã.”

Nghe thấy giọng anh ta, Tiểu Dã liền chạy ra, kéo anh vào phòng.

Hai người đóng cửa cả buổi sáng, tôi hỏi cũng không chịu nói, chỉ bảo lát nữa tôi sẽ biết.

Đến chiều, trên mạng xuất hiện video làm rõ của Tiểu Dã.

Trong video, nó chỉ nói mình từ khi sinh ra đã bị Hàn Nhược bỏ rơi, chưa từng nhận được chút tình thương nào.

Còn những việc xấu xa của cô ta thì nó không hề nhắc đến.

Bởi Tiểu Dã vẫn chỉ là một đứa trẻ, không có nhiều chứng cứ.

Thứ duy nhất là đoạn ghi âm trong sinh nhật ba tuổi.

Nhưng nhiều người vẫn định kiến, đa số cho rằng tôi xúi giục nó nói.

Cùng lúc, trên mạng lại xuất hiện một video khác.