- Trang chủ
- Dư Uy – Nhu Yếu Bảo Hộ Đích Nhân
- Chương 6: Ôn Ngôn: Nó Có Ngoan Không
Chương 6: Ôn Ngôn: Nó Có Ngoan Không
Truyện: Dư Uy – Nhu Yếu Bảo Hộ Đích Nhân
Tác giả: Nhu Yếu Bảo Hộ Đích Nhân
- Chương 1: Lương Thế Kinh: Chưa Chết Bên Ngoài À
- Chương 2: Lương Thế Kinh: Hành Hạ Cậu, Cho Phép Không
- Chương 3: Ôn Ngôn: Tôi Muốn Gặp Lương Thế Kinh
- Chương 4: Lương Thế Kinh: Cung Cấp Pheromone Của Cậu
- Chương 5: Ôn Ngôn: Tôi Đồng Ý
- Chương 6: Ôn Ngôn: Nó Có Ngoan Không
- Chương 7: Lương Thế Kinh: Đeo Vào
- Chương 8: Ôn Ngôn: Anh Đỡ Hơn Chưa
- Chương 9: Lương Vọng Hữu: Á
- Chương 10: Lương Thế Kinh: Vừa Ngu Vừa Mềm Lòng
- Chương 11: Lương Thế Kinh: Sau Này Có Thể Sẽ Càng Ngày Càng Đau
- Chương 12: Ôn Ngôn: Anh Về Rồi À
- Chương 13: Ôn Ngôn: Anh Đánh Tôi Đi
- Chương 14: Ôn Ngôn: Làm Sao Anh Có Thể Sai Được
- Chương 15: Lương Vọng Hữu: Ôn Ngôn, Chú Không Khỏe Sao
- Chương 16: Lương Thế Kinh: Nói Là Con Làm
- Chương 17: Lương Thế Kinh: Bây Giờ Biết Sợ Rồi
- Chương 18: Ôn Ngôn: Tôi Không Ngu
- Chương 19: Ôn Ngôn: Anh Là Tốt Nhất
- Chương 20: Lương Thế Kinh: Ngu Ngốc
- Chương 21: Bác Sĩ Hồ: Tiểu Ngôn Đang Lén Uống Thuốc Giảm Đau!
- Chương 22: Lương Thế Kinh: Nhổ Ra
- Chương 23: Lương Thế Kinh: Tại Sao Không Nói
- Chương 24: Lương Thế Kinh: Giúp Cậu Nhớ Lại
- Chương 25: Ôn Ngôn: Chỉ Thỉnh Thoảng Đau Thôi
- Chương 26: Ôn Ngôn: Vậy Thì Cậu Cút Đi
- Chương 27: Lương Vọng Hữu: Ba, Có Người Bắt Nạt Ôn Ngôn!
- Chương 28: Ôn Ngôn: Anh Đỡ Hơn Chưa?
- Chương 29: Lương Thế Kinh: Ngủ Với Ba
- Chương 30: Ôn Ngôn: Anh Bị Sốt
- Chương 31: Lương Vọng Hữu: Ba Siêu Lợi Hại!
- Chương 32: Ôn Ngôn: Xin Lỗi!
- Chương 33: Lương Thế Kinh: Cút
- Chương 34: Lương Thế Kinh: Nghiện Pheromone
- Chương 35: Kỷ Lãnh Sự: Phải Thông Báo Cho Thủ Tịch
- Chương 36: Lương Thế Kinh: Đau Ở Đâu Nói Tôi Biết
- Chương 37: Khôi Phục Ký Ức
- Chương 38: Lương Thế Kinh: Còn Không Về Nhà?
- Chương 39: Lương Vọng Hữu: Hai Người Đang Làm Gì Đấy?
- Chương 40: Lương Vọng Hữu: Ba Khỏe Mạnh Lắm
- Chương 41: Ôn Ngôn: Không Cần Tay, Muốn Anh
- Chương 42: Lương Thế Kinh: Tôi Không Quan Tâm Cũng Không Muốn Nghe
- Chương 43: Ôn Ngôn: Anh Ra Ngoài Đi
- Chương 44: Lương Thế Kinh: Bắn Chết Con
- Chương 45: Lương Thế Kinh: Vậy Thì Nhốt Cậu Ở Đây
- Chương 46: Ôn Ngôn: Anh Có Từng Thích Tôi Không?
- Chương 47: Lương Thế Kinh: Về Đây
- Chương 48: Lương Thế Kinh: Cậu Có Từng Thích Tôi Không?
- Chương 49: Lương Thế Kinh: Gửi Đến 7 Nước Liên Minh Điều Tra…
- Chương 50: Ôn Ngôn: Tôi Còn Sống Được Bao Lâu?
- Chương 51: Lương Vọng Hữu: Ba, Ôn Ngôn Nôn Ra Máu…
- Chương 52: Lương Thế Kinh: Phải Tỉnh Lại, Biết Không?
- Chương 53: Hồ Lập: Lại Ngừng Thở Rồi!
- Chương 54: Ôn Ngôn: Tôi Muốn Sống…
- Chương 55: Lương Vọng Hữu: Ba Và Ôn Ngôn Không Về Nhà Sao?
- Chương 56: Lương Thế Kinh: Xin Lỗi…
- Chương 57: Một Năm Sau
- Chương 58: Ôn Ngôn: Người Đó Còn Sống Không?
- Chương 59: Lương Vọng Hữu: Ôn Ngôn, Ba Bị Bệnh Rồi
- Chương 60: Lương Thế Kinh: Sống Vui Vẻ Không?
- Chương 61: Lương Vọng Hữu: Trong Súng Không Có Đạn…
- Chương 62: Lương Vọng Hữu: Con Không Muốn Làm Gián Điệp Nữa
- Chương 63: Ôn Ngôn: Lương Thế Kinh Anh Thật Là…
- Chương 64: Lương Thế Kinh: Tối Qua Ngủ Không Ngon Sao?
- Chương 65: Ôn Ngôn: Ăn Cùng Không
- Chương 66: Ôn Ngôn: Tạm Thời Đừng Đến Nữa Nhé?
- Chương 67: Ôn Ngôn: Anh Không Khỏe Sao?
- Chương 68: Ôn Ngôn: Anh Ấy Ở Đâu?
- Chương 69: Ôn Ngôn: Anh Là Đồ Ngốc Phải Không
- Chương 70: Lương Thế Kinh: Chúng Ta Bắt Đầu Lại Đi
- Chương 71: Lương Vọng Hữu: Hai Người Hòa Giải Rồi À?
- Chương 72: Lương Vọng Hữu: Hai Người Đang Làm Gì Vậy?
- Chương 73: Ôn Ngôn: Cảm Ơn Anh (END)
Set áo sơ mi thô ren hoa quần short ngắn tiểu thư sang chảnh
Trong khách sạn không có nhiều hành lý để dọn dẹp, chỉ cần một chiếc túi xách là đủ chứa, bên trong đựng quần áo thay đổi gần đây của Ôn Ngôn, ngăn giữa là chồng chứng kiện dày như bộ bài poker, và một ít thuốc giảm đau.
Toàn thể nhân viên khách sạn đứng thành hai hàng trong sảnh khách sạn để tiễn vị khách quý được bao bọc bởi nhiều vệ sĩ, cho đến khi đoàn xe màu đen khuất dạng ở cuối tầm mắt họ mới thu hồi ánh mắt.
Ôi, những ngày làm việc thong thả thoải mái đã không còn nữa…
Thử hỏi, mỗi ngày đi làm chỉ cần phục vụ một khách hàng, và ăn uống sinh hoạt của khách hàng này đều do đội ngũ chuyên nghiệp do vị khách ẩn sau lưng chỉ định chăm sóc, nhân viên khách sạn không cần làm gì cả, lương vẫn nhận, thưởng tăng gấp đôi, mỗi ngày điểm danh, công việc như vậy ai mà không thích? Nhưng bây giờ, hành động hào phóng bao trọn cả khách sạn đã kết thúc tại đây, những ngày tốt đẹp như vậy cũng theo đó mà chấm dứt. Và chi phí ở cao ngất ngưởng đã được chuyển đến tài khoản khách sạn qua hình thức chuyển khoản điện tử từ hơn 10 ngày trước, điều khiến người ta kinh ngạc hơn cả một dãy số không chính là người thanh toán.
Là một người cần phải dùng đến tôn xưng, một người mà ngay cả tôn xưng cũng không thể tùy tiện treo trên miệng.
Chiếc xe hơi màu đen lướt qua cầu cạn ẩm ướt của thủ đô, cả thủ đô chìm trong màn mưa lất phất như tơ, Kỷ Lãnh sự ngồi ở ghế phụ, phía trước ông là xe vệ sĩ mở đường, phía sau là ba chiếc xe theo sát.
Nước mưa trên cửa sổ xe mờ ảo, Ôn Ngôn xuất thần nghĩ, cậu cứ thế mà ở lại, không cần phải trốn chui trốn lủi trong căn nhà gỗ nhỏ ở biên giới nữa, số ngũ cốc còn lại chắc đã ăn hết, không biết mấy chú sóc nhỏ có tìm được số ngũ cốc còn lại trong tủ không… Lương Thế Kinh bây giờ chắc chắn đang hết sức chú ý đến Lý Lý, bây giờ còn chưa thể tìm anh lấy lại chìa khóa… Lương Vọng Hữu bây giờ đang làm gì?
Mưa tạnh, những tán lá trên hành lang sồi của Vịnh Sồi như được gột rửa, tinh khiết sạch sẽ.
Dinh thự tư nhân có tổng cộng 4 tầng, mỗi tầng đều được chia thành hai khu trái phải, tầng hầm là hầm rượu nhiệt độ không đổi và phòng chứa đồ, tầng trệt là nơi ở của đội vệ sĩ, đội ngũ y tế, người giúp việc, nếu không có thông báo thì họ không được tự ý làm phiền cuộc sống sinh hoạt của chủ nhân ở tầng hai, đương nhiên lối ra vào của tầng một và tầng hai được tách biệt tĩnh, cách thức đi lại của nhân viên hoàn toàn tránh xa chủ nhân.
Khu phòng ngủ bên trái tầng ba là nơi Ôn Ngôn đang ở, toàn bộ dinh thự tư nhân chỉ có ba phòng ngủ, mỗi phòng rộng khoảng 500 mét vuông… Ba cánh cửa lớn cách nhau không xa không gần đóng chặt, Ôn Ngôn im lặng dời ánh mắt khỏi căn phòng ở cuối cùng – đó là phòng của Lương Thế Kinh.
Cậu chưa bao giờ hồi tưởng đoạn trải nghiệm này, bởi vì trong đoạn trải nghiệm hoang đường ấy, câu nói mà cậu nói với Lương Thế Kinh nhiều nhất chính là chậm một chút, cầu xin anh.
Omega một khi bị Alpha đánh dấu vĩnh viễn sẽ bước vào giai đoạn lệ thuộc kéo dài một tháng, dưới sự chi phối của pheromone sẽ mất đi bản thân, hoàn toàn chìm đắm trong vực sâu d*c v*ng không hồi kết, giống như động vật khao khát sự v**t v* và dịu dàng của Alpha, sau đó giống như động vật “giao phối”, mệt thì ngủ, tỉnh dậy tiếp tục…
Khi giai đoạn lệ thuộc kết thúc, Ôn Ngôn tỉnh dậy, Lương Thế Kinh nói với cậu.
Câu thứ nhất: “Cậu có thai rồi.”
Câu thứ hai: “Khoang sinh sản đã mở quá nhiều lần.”
Khi ấy Ôn Ngôn mới 18 tuổi, những từ ngữ đáng sợ và xa lạ như vậy khiến sắc mặt cậu trong phút chốc tái nhợt, nỗi kinh hoàng tuyệt vọng không thể diễn tả bằng lời trèo lên đầy mặt, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay toàn là nước mắt, đôi mắt đỏ hoe vừa áy náy vừa đau khổ, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói ra, áo choàng ngủ xộc xệch bung ra, để lộ chiếc cổ thon dài, xương quai xanh gầy gò, và lồng ngực đầy vết cắn.
Sau đó, vào đêm khuya, cậu thường xuyên nhìn thấy những đốm thuốc lá đỏ rực lúc sáng lúc tối sau rèm cửa sổ bằng vải voan trắng, bóng dáng cao lớn mơ hồ của Alpha cấp S thấp thoáng hiện ra.
Sau đó nữa, vào một mùa thu muộn, cậu uống thuốc xong ngủ liền thiếp đi.
Khi tỉnh lại vào một mùa hè oi ả, trên bụng cậu có thêm một vết sẹo.
Khi ấy, những cây sồi xanh um tùm, một năm từ cuối thu đến đầu hè đã lặng lẽ trôi qua, Lương Thế Kinh không hề hỏi ý kiến cậu, đã dùng biện pháp cực đoan để cậu trải qua một năm mang thai trong “hôn mê”, cho đến khi sinh ra Lương Vọng Hữu mới để cậu tỉnh lại.
“Ngài Ôn, mời ngài.” Kỷ Lãnh sự vặn mở cánh cửa gỗ sồi đầu tiên bên tay phải.
Vòng qua tấm bình phong, tầm nhìn đột nhiên mở rộng, Ôn Ngôn đi qua phòng khách, phòng thay đồ, xuyên qua phòng đọc sách nhỏ đi kèm kế đến xuyên qua hành lang, hai bên tường vì không có tranh treo nên trông trống trải, đợi đến khi ra khỏi hành lang mới đến nơi nghỉ ngơi thực sự.
Ngoài cửa sổ sát đất sáng sủa là bãi cỏ trải dài vô tận trong mưa bụi, rèm cửa sổ bằng vải voan trắng được buộc gọn gàng rủ xuống hai góc tường, chiếc giường lớn đặt ngang trên sàn gỗ, mép giường kéo dài ra một tấm thảm màu nhạt hình vòng cung không đều, đèn tường tỏa ra ánh sáng hình nón, mang đến nhiều hơi ấm cho căn phòng giản dị này.
Người giúp việc sau khi đặt hành lý xuống liền rời đi, Kỷ Lãnh sự hai tay đan vào nhau đặt trước người, “Nước tắm đã được chuẩn bị xong, còn một tiếng nữa là đến giờ ăn tối, ngài có thể nghỉ ngơi một chút.”
Ánh mắt Ôn Ngôn khẽ lóe lên, thực ra cậu muốn hỏi Lương Vọng Hữu đang ở đâu, chiều nay chỉ thoáng nhìn qua không thể xem kỹ, bây giờ muốn gặp một lần nhưng cảm thấy vượt quá thân phận của mình, im lặng gật đầu, “Cảm ơn.”
“Vậy tôi ra ngoài trước, nếu có nhu cầu xin hãy bấm chuông gọi ở đầu giường, dù là ba giờ sáng cũng không sao.” Kỷ Lãnh sự nói.
“Đúng là có một chuyện… có thể cho tôi hai ống tiêm được không?”
Với tư cách là người quản lý sinh hoạt của Vịnh Sồi, Kỷ Lãnh sự không có tư cách hỏi chủ nhân lý do cần một món đồ nào đó, chỉ có nghĩa vụ cần thiết là cung cấp một cách nhanh chóng, chính xác và ổn định.
“Được, ngài chờ một chút.”
Kỷ Lãnh sự rất nhanh đã quay về, cùng đi với ông còn có một bác sĩ Alpha, vị bác sĩ này Ôn Ngôn quen, Hồ Lập, là người phụ trách đội ngũ y tế tư nhân tại nhà của Lương Thế Kinh, hơn 50 tuổi, tóc tai bù xù, trông rất ra dáng một nhà nghiên cứu khoa học.
“Hello Tiểu Ngôn.” Hồ Lập hào hứng chào hỏi, “Thật là lâu rồi không gặp đó nha.”
Ôn Ngôn nhớ, trước khi cậu hôn mê, Hồ Lập thường xuyên đến thăm và khám cho cậu, luôn thích kể cho cậu nghe những câu chuyện cười nhạt nhẽo chẳng buồn cười chút nào, nhưng bản thân ông thì cười toe toét, nhưng từ lúc bắt đầu giai đoạn lệ thuộc đến khi cậu hôn mê tổng cộng chỉ có 3, 4 ngày, số lần họ gặp nhau cũng chỉ có 3, 4 lần, không biết tại sao Hồ Lập lại thân thiết với cậu như vậy, dáng vẻ như còn muốn nói thêm gì đó, giống như họ là những người bạn đã quen biết rất lâu.
“Bác sĩ Hồ, lâu rồi không gặp.” Ôn Ngôn cong khóe miệng.
“Cậu cần ống tiêm là để lấy pheromone đúng không?” Hồ Lập đưa hộp thuốc cho Kỷ Lãnh sự, Kỷ Lãnh sự cẩn thận đặt nó lên tủ hành lang, “Cậu biết pheromone của cậu hơi đặc biệt ha, chúng tôi không tiện thao tác, kỹ thuật lấy rất đơn giản, sách hướng dẫn các bước cũng đã được đặt trong hộp, có thể sẽ hơi đau một chút chút chút chút, giống như kiến cắn là bình thường, nếu vượt quá mức đau này xin hãy ngừng lấy ngay lập tức, thông báo cho tôi, nhớ là nhất định phải thông báo cho tôi!”
Pheromone buông thả gây ảo giác không ai có thể chống lại, nếu bị rò rỉ sẽ gây ra náo loạn lớn, điều này bản thân nó đã là một mối nguy hiểm đối với Ôn Ngôn, cho nên việc này cũng chỉ có thể tự mình cậu làm.
“Biết rồi, cảm ơn.” Ôn Ngôn nói.
“Gầy đi nhiều quá.” Hồ Lập thân thiện quét mắt từ đầu đến chân cậu một lượt, “Mấy năm bỏ nhà đi này có phải không ăn cơm tử tế mà toàn ăn khoai tây chiên không?”
Ôn Ngôn sững người, sao ông ấy lại biết mình thích ăn khoai tây chiên nhỉ? Vài giờ trước Kỷ Lãnh sự cũng đã nhắc đến việc dẫm lên lá rụng giống như dẫm lên khoai tây chiên…
“Đúng là gầy đi rất nhiều.” Kỷ Lãnh sự phụ họa, “Không sao, chuyên gia dinh dưỡng đã xây dựng thực đơn theo chu kỳ tháng, bồi bổ một chút là được thôi.”
“Bồi bổ bằng thực phẩm hiệu quả chậm chết đi được, thuốc dinh dưỡng đa năng mới là thứ tuyệt vời nhất, bổ sung các loại năng lượng cần thiết hàng ngày cho cơ thể, một liều vào là ba ngày ba đêm không ngủ cường độ cao mà không mệt mỏi!” Hồ Lập tự khen ngợi nghiên cứu khoa học của mình.
“Phương pháp bồi bổ bằng thực phẩm cũng rất tốt.” Kỷ Lãnh sự kiềm chế khóe miệng, gật đầu với Ôn Ngôn, “Tiểu Ngôn cậu mau nghỉ ngơi đi, tôi đưa ông ấy đi ngay đây.”
Ôn Ngôn càng thêm nghi hoặc, Kỷ Lãnh sự tự nhiên lại đổi cách xưng hô.
Cánh cửa phòng khép lại nhẹ nhàng đã cắt đứt tiếng la hét của Hồ Lập “này ông quản gia, ông nghe tôi nói này—”
Đầu lại đau lên, Ôn Ngôn xoa xoa rồi xách hộp thuốc vào phòng tắm, phòng tắm lớn đến mức đặt hộp thuốc lên bàn rửa mặt bằng đá dài có thể tạo ra tiếng vang, không gian nhỏ mới tạo ra hơi nước nóng mịt mờ, không gian lớn thì hơi nước vừa bốc lên đã biến mất trong không khí có nhiệt độ và độ ẩm không đổi
Ôn Ngôn không chọn tắm ngay, đứng trước gương đưa tay ra sau gáy.
Miếng dán ngăn chặn Pheromone kiểu cũ sở dĩ bị thay thế bởi các loại vòng cổ đa dạng, một là vì không thể điều chỉnh lượng pheromone giải phóng một chiều hay hai chiều, hai là keo dán kín hơi, trong quá trình xé ra có thể làm tổn thương tuyến thể mỏng manh.
Làm thế nào để tránh đau đớn tối đa khi gỡ miếng dán ngăn chặn, Ôn Ngôn có một bộ phương pháp của riêng mình, ngón tay trước tiên cọ xát ở mép miếng dán để tạo ra một góc cong nhỏ, sau đó đầu ngón tay lại dùng sức, khó khăn, từng chút một xé ra, dù cẩn thận như vậy, cơn đau sinh lý dữ dội vẫn khiến nước mắt đua nhau lăn ra khỏi khóe mắt cậu, cậu một tay xé, một tay kia từ trong túi áo khoác lấy ra hộp kẹo, run rẩy đổ ra hai viên thuốc giảm đau nuốt xuống, vừa th* d*c vừa từ cổ họng phát ra những tiếng r*n r* nghẹn ngào và mơ hồ.
Đến khi hoàn toàn xé bỏ miếng dán ngăn chặn mỏng manh, tuyến thể lộ ra.
Những đường chỉ khâu chằng chịt và dày đặc đâm sâu vào vùng da tuyến thể sưng đỏ này, giống như chân của con rết, cũng giống như miệng của búp bê bị khâu lại, một bác sĩ như Hồ Lập mà nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ nhảy cao hai mét la hét om sòm, lớn tiếng hỏi cậu đã chịu đựng thế nào? Sao cậu chưa chết vậy? Nếu là Lý Lý đến, anh sẽ mang theo nỗi buồn vô hạn mà thông báo, xin hãy tận hưởng những giây phút cuối cùng của cuộc đời.
Ôn Ngôn hai tay chống lên mặt bàn run rẩy, nghỉ ngơi khoảng 10 phút mới tiếp tục dùng bông cồn khử trùng tuyến thể, đâm đầu kim mảnh dài của ống tiêm vào da, trước mắt từng đợt tối sầm ập đến, nhưng cậu từ đầu đến cuối không dừng lại, ngón trỏ và ngón giữa xinh đẹp thon dài chống vào pít-tông kéo lên, chất lỏng màu đỏ sẫm từ từ tràn đầy ống tiêm.
Một mililit, hai mililit, ba mililit… Lấy xong Ôn Ngôn trong lúc kiệt sức siết chặt nắp kim tiêm, tuyệt đối không được để bị nhiễm bẩn, Lương Thế Kinh cần để chữa bệnh.
Sau khi điều chỉnh hơi thở, cậu lấy ra ống tiêm thứ hai làm theo cách cũ, từng cơn đau như thủy triều không ngừng từ sau gáy tấn công tứ chi bách hài, đại não tê liệt, đến cuối cùng chỉ còn lại đau, đau, đau, đau, đau…
Ba ống tiêm đều đã được đổ đầy, Ôn Ngôn trán tựa vào bức tường lạnh lẽo để làm điểm tựa, dán lại miếng dán ngăn chặn, ngay sau đó cởi bỏ quần áo ướt đẫm mồ hôi, cách cậu vào bồn tắm rất kỳ lạ, trước tiên ngồi vững trên mép bồn, một chân đưa vào nước trước, vững vàng dẫm xuống đáy, sau đó quay người đưa chân kia vào, toàn bộ quá trình là một tư thế rất cẩn thận và rất vô lý.
Ôn Ngôn cũng không biết tại sao hình thành thói quen này, tóm lại lời cảnh báo tuyệt đối không được ngã nữa đã khắc sâu trong não.
Dưới sự bao bọc của nước nóng, cơn đau giảm đi một chút, cậu giống như một con thú nhỏ bị thương nằm dài trên mép bồn tắm thở hổn hển, để lộ tấm lưng gầy gò mỏng manh…
Hoàng hôn buông xuống, đoàn xe màu đen chuyên dụng của Thủ tịch dừng ở cửa dinh thự. Lương Thế Kinh đi thẳng đến phòng ăn nhỏ, nhìn quanh bàn ăn không một bóng người mà không nói gì.
“Ngài Ôn đang nghỉ ngơi, nói là không ăn tối.” Kỷ Lãnh sự chủ động giải thích.
Đoàn xe chuyên dụng còn chưa tắt máy, Lương Thế Kinh nhanh chóng quay đầu rời đi.
“Ba?” Lương Vọng Hữu từ trong thang máy đi ra, lạch cạch chạy đến trước mặt anh, “Sao ba về vậy?”
“Sao còn chưa ăn cơm?” Lương Thế Kinh dừng bước.
“Con xuống ăn ngay đây.” Lương Vọng Hữu thấy anh đứng ở cửa phòng ăn, giọng nói ngọt ngào hỏi, “Ba về ăn cơm với con à?”
Trên chiếc bàn tròn nhỏ bày vài món ăn tinh tế và thanh đạm, hai cha con ngồi đối diện nhau ăn không nói lời nào, Lương Vọng Hữu ăn được vài miếng liền đặt thìa xuống dụi mắt, dụi vài cái xong lập tức trượt khỏi ghế, bưng bát và thìa của mình đứng trước mặt Lương Thế Kinh, cũng không nói gì chỉ nhìn anh.
Lương Thế Kinh đặt đũa xuống, bế cậu bé lên đùi, cầm lấy bát và thìa trong tay cậu bé, đút cho cậu bé ăn.
“Kỷ Lãnh sự nói Ôn Ngôn đang ngủ.” Lương Vọng Hữu dựa vào lòng Lương Thế Kinh, vừa nhai chậm vừa nói, “Ôn Ngôn, cậu ta tên Ôn Ngôn.”
“Ừm.”
“Chú ấy là cấp dưới của ba à, tại sao chú ấy không sợ ba chút nào?”
“Không phải muốn ngủ sao, còn nói nhiều thế.” Lương Thế Kinh đút một muỗng lớn vào miệng cậu bé.
“Sau này chú ấy đều ở đây ạ?”
“Đừng có làm phiền người ta.”
“Con có làm phiền đâu, ban nãy con lén vào xem chú ấy rồi, chú ấy ngủ ngon lắm, tại sao chú ấy lại ở nhà chúng ta…” Giọng Lương Vọng Hữu càng nói càng nhỏ, đẩy muỗng Lương Thế Kinh đưa đến miệng ra, “…không muốn ăn nữa.”
“Đúng là con lợn y chang.” Lương Thế Kinh khẽ nói.
Đợi Lương Vọng Hữu ngủ say trong lòng, anh bế cậu bé lên ra khỏi phòng ăn nhỏ vào thang máy lên lầu, liếc nhìn cánh cửa đôi bên phải, bế Lương Vọng Hữu đẩy cửa bên trái ra, hai người giáo viên nuôi dạy trẻ nối gót theo sau, họ chịu trách nhiệm chăm sóc sinh hoạt của Lương Vọng Hữu, lúc này đến là để lau tay lau mặt, dỗ cậu bé ngủ, sợ làm Lương Vọng Hữu tỉnh giấc, lúc này nhìn thấy Lương Thế Kinh chỉ khẽ cúi người tỏ vẻ tôn kính.
“Hai tiếng sau đưa nó đi vệ sinh.” Lương Thế Kinh dặn một câu xong liền ra khỏi phòng.
“Vâng.”
“Báo cáo pheromone còn bao lâu nữa?” Quay trở lại thang máy, trong lúc đi xuống Lương Thế Kinh lấy điện thoại ra.
Với tư cách là Thủ tịch, không cần thiết phải thúc giục tiến độ công việc của cấp dưới, vì không ai dám trì hoãn, chỉ là hôm nay ngoại lệ, thang máy kêu một tiếng rồi mở ra, Hồ Lập với vẻ mặt hoảng hốt vừa vặn cầm một chồng tài liệu dày cộp từ sảnh chính vội vã đi tới.
“Thủ tịch! Báo cáo pheromone!”